Mất máu khiến sắc mặt Kỳ Niên càng tái nhợt hơn. Hắn gục xuống mặt đất, miệng gian nan nói: "Khi mạt thế tới, chồng cô là cảnh sát trong thôn, phát hiện ra zombie trước tiên. Hơn nữa anh ta là người đầu tiên đưa ra ý kiến chặt cầu, phòng ngừa zombie tiến vào trong thôn.
Mà khi chặt cầu, đột nhiên zombie tấn công tới. Chồng cô bởi che chở cho những người khác rời đi trước, bị nhốt trên sông. Cô cầu xin người khác hỗ trợ nhưng người trong thôn lại lựa chọn chỉ đứng nhìn. Mà một mình cô muốn kéo chồng lên bờ, thấy sắp sửa thành công thì đột nhiên zombie lại xông tới. Chồng cô vì cứu cô nên mới bị zombie cắn trúng.
Ngay lúc tất cả mọi người đều nghĩ hai vợ chồng cô biến thành zombie, cô lại trở thành dị năng giả đầu tiên của thôn, gϊếŧ ngược trở lại, lợi dụng thủ đoạn máu tanh, trở thành người nắm quyền điều khiển trong thôn.
Vẻ mặt Trí giả sầm xuống, trong ánh mắt lộ ra nhiều vẻ đau đớn và oán hận hơn. Cô ta ngừng động tác tay lại, mở miệng nói giọng lạnh như băng: "Làm sao anh biết được?"
Kỳ Niên gian nan ngồi dậy từ mặt đất, đáp: "Cô muốn dùng dị năng, dùng sức mạnh đi trấn áp tất cả. Nhưng cô đừng quên, sự phản kháng của tầng dưới chót mới là đáng sợ nhất."
"Là phụ nữ sao?" Trí giả đứng phắt dậy. Ánh mắt cô ta chứng kiến vẻ trào phúng trong ánh mắt Kỳ Niên.
Kỳ Niên không nói gì, chỉ cười nhạt một tiếng. Người cầm quyền thường sẽ quá tự phụ. Những điều hắn biết đều là từ tin tức rời rạc trong thư của Tần Ninh để lại, sau đó xâu chuỗi thành. Xem ra phán đoán của hắn quả không sai.
Bên trong khu nhà nhỏ, Hoan Hỉ đã đặt chậu hoa ở đầu giường Lê Húc, vô cùng cẩn thận lau mặt cho anh, nói: "Anh Hoa Hoa, sao anh lại đau lòng như vậy? Bởi vì chị Giao Giao sao? Anh Hoa Hoa phải tin tưởng chị Giao Giao nhé. Chị ấy sẽ không sao đâu. Anh nhìn cây cối nở rộ trong đất tuyết kia không phải là bằng chứng tốt nhất à?"
Hoan Hỉ nhìn cây Cẩm tú cầu, thì thào nhỏ: "Bao giờ mày mới nở hoa thế?" Hoan Hỉ đắp chăn cẩn thận cho Lê Húc, xoay người đi tới một căn phòng khác: "Dì Tú Tú, Hoan Hỉ tới thăm dì đây."
Khi Hoan Hỉ chứng kiến trong phòng không có một bóng người, tâm trạng hoảng hốt, trong nháy mắt đã biết chuyện ổn rồi. Cô bé chạy phịch phịch xuống lầu, chỉ thấy một mình chú Đầu Đầu đang canh gác trong san.
Cô nhìn lên căn phòng trên lầu, nắm chặt con dao găm trong tay, thu hồi ánh mắt, lặng lẽ chuồn khỏi nhà.
Ban đêm vốn có rất nhiều người tuần tra, nhưng đại khái bởi vì ban ngày có quá nhiều dị năng giả chết đi rồi, thế nên số người tuần tra hôm nay rõ ràng ít hơn hẳn ngày thường.
Hoan Hỉ lần theo vết chân trên mặt đất mà đi. Hiện tại dì Tú Tú rất suy yếu, lại không còn muốn sống. Hẳn là dì ấy không đi xa được.
Bỗng Hoan Hỉ nhìn thấy ánh lửa. Trong bóng đêm, ánh lửa rất rõ ràng. Hoan Hỉ liếc mắt một cái liền thấy, dì Tú Tú đang khụy xuống bên cạnh một chậu giấy vàng mã. Cô bé nhìn Tú Tú trong vũng máu, nước mắt tràn ra, gọi: "Dì Tú Tú!" Vừa khóc vừa chạy lại, bàn tay cô bé đè chặt lên cổ tay Tú Tú.
Sắc mặt Tú Tú đã tái nhợt, thân thể càng lạnh lẽo. Ánh lửa ở chậu đốt giấy trước mặt cô đẹp đẽ khiến ánh mắt cô tràn ngập khao khát. Nơi này trước đây là nhà của cô và Duệ Kiệt. Cô hy vọng, sau khi chết rồi, Duệ Kiệt có thể tìm thấy cô ở đây.
Cô nâng tay che mắt Hoan Hỉ. Cô sợ dáng vẻ của mình sẽ dọa Hoan Hỉ. Nếu như cô và Duệ Kiệt có thể có một đứa con, đại khái sẽ đáng yêu như Hoan Hỉ. Cô sẽ cho con mình mọi thứ tốt nhất.
"Hoan Hỉ, đừng khóc. Con nên vui mừng cho dì Tú Tú. Đây là một sự giải thoát cho dì. Hoan Hỉ, chúng ta chơi trốn tìm đi. Con trốn đi, đếm đến 100 dì sẽ đi tìm con."
Hoan Hỉ không nói gì hết. Sau khi cha mẹ mất rồi, cái gì cô cũng đã biết. Không ai có thể lừa cô bé được.
Cô bé khóc nghẹn ngào, nói: "Được! 100, 99, 98..."
"5, 4, 3, 2, 1!" Hoan Hỉ đứng trong tuyết, khóc như mưa như gió, cũng không nói thêm câu nào nữa.
"Hoan Hỉ, cô đang khóc cái gì thế?"
"Đồ xấu xa, đồ trẻ lớn. Cô quản tôi khóc cái gì à?" Hoan Hỉ lau khô nước mắt, đang muốn trở về.
"Hoan Hỉ, sao cô lại biết tôi là trẻ lớn?" Trong giọng Thải Vân lộ sự âm trầm. Cô ta nhìn chằm chằm vào Hoan Hỉ.