Chương 30: Tôi không thèm chơi với cô, cô là trẻ lớn rồi

"Lão Trần, tôi nhớ rõ lúc trước gặp anh, anh còn không phải là dị năng giả mà?" Tần Ninh tiến lại gần, mặt không lộ vẻ gì. Cô có thể cảm nhận được rõ ràng dị năng đang chảy khắp bên trong cơ thể hắn.

Mặt lão Trần tràn ngập ý cười, không thể che dấu, tay còn đang bê một chén thịt nướng nóng hổi, đáp: "Đây là phúc lợi của thần. Sau này tôi không cần sống cuộc sống khổ sở nữa. Trở thành dị năng giả, địa vị của tôi đã tăng lên một bậc rồi."

"Phúc lợi của thần?" Trán Tần Ninh nhíu chặt, hỏi: "Lão Trần, anh cầm thịt về ăn cùng bà xã à?" Cô sợ đối phương hoài nghi, cho nên không dám hỏi sâu.

"Bà xã à?" Lão Trần không nhịn được cười to, nói: "Tôi nói này vợ Đại Hải, chờ sau này cô sẽ biết. Hiện tại tôi đã không còn bà xã nữa rồi. Chẳng qua cô ta chỉ là công cụ cho tôi thu được phúc lợi thôi. Cô ta chỉ là một miếng giẻ rách thôi." Vẻ chán ghét trong mắt hắn bộc lộ ra rõ ràng, nhục mục thẳng thừng trước mặt Tần Ninh.

"Ra vẻ cái gì, đúng là muốn chết."

"Vợ Đại Hải, cô nói gì đấy?"

Mặt Tần Ninh vẫn đầy vẻ tươi cười, trả lời: "Không có gì cả. Chị Tú Tú là người rất biết điều, không giống như lão Trần anh nói đâu."

"Phì!" Lão Trần cười chế nhạo, đáp: "Vợ Đại Hải, cô đúng là ngây thơ thật. Thôi quên đi, tôi cũng không muốn nói nhiều, không Đại Hải lại tìm tôi gây chuyện, nói là tôi phá hoại tình cảm vợ chồng các người." Lão Trần thổi phù phù vào miệng thịt nướng, lững thững đi về phía sân nhà mình.

"Đồ chó đẻ." Tần Ninh vừa lẩm bẩm nói với sợi dây leo ở bên cạnh, lông mày nhướn lên. Sợi dây leo vươn lên, vòng qua đống tuyết, đi theo vết chân của lão Trần. Khi hắn vừa bước qua gần một hố phân, dây leo chui ra từ đống tuyết, quấn lấy chân lão Trần, ném thẳng hắn vào hố phân.

Thùm một tiếng, nước trong hố phân bắn cao ba mét, người không biết còn tưởng là trẻ con nhà ai ném cả băng pháo vào trong hố phân rồi.

"Mẹ nó. Ai làm đấy!"

Tần Ninh che miệng, trong lòng thầm cười to, nói: "Chó vàng trong thôn tìm phân ăn."

"Hoan Hỉ, tôi tới tìm em chơi đây." Bé Thải Vân đứng ở ngoài sân, gọi to vào trong nhà. Thái Đầu được phân công ở lại trông Hoan Hỉ, lúc này đang đứng gác cạnh cửa sổ, nhìn xuyên qua khe cửa, phát hiện ra bên ngoài có một cô bé gái, lúc này mới thu hồi ánh mắt. Hắn liếc liếc Đại Hải đang nằm trên mặt đất, không nói một lời, nhét vào bên trong hộc tủ.

"Hoan Hỉ, bạn nhỏ của cháu tới tìm kìa." Thái Đầu nhìn Hoan Hỉ đang tập trung toàn bộ tinh thần quyển sách hướng dẫn chăm hoa, nhắc nhỏ.

"Cô ta không phải là bạn cháu." Hoan Hỉ chẳng thèm ngẩng đầu, lông mày nhíu chặt, nhìn chăm chú vào quyển sách dạy chăm sóc hoa. Thái Đầu thấy cô đọc sách chăm chú như vậy, đang định lên tiếng lại không kìm được, nhìn chăm chú vào mặt sách, hỏi: "Hoan Hỉ, cháu bao nhiêu tuổi rồi? Đã biết hết chữ rồi à?"

"Đương nhiên rồi!" Bé Hoan Hỉ bĩu môi, vẻ mặt không vui nói. "Thật à?" Thái Đầu yên lặng xoay ngược quyển sách lại, nói "Hoan Hỉ, nếu cháu thấy buồn thì đi ra ngoài chơi cùng bạn nhỏ nhé?"

Hoan Hỉ bị làm phiền, chui vèo vào bên trong chăn, nói: "Chú Đầu Đầu, chú xấu quá, cháu không muốn nói chuyện với chú nữa."

Thái Đầu cười khẽ một tiếng, nói: "Chú xin lỗi. Bạn của cháu còn đang đợi ở bên ngoài kìa?"

"Cháu đã nói rồi, cô ấy không phải là bạn cháu. Cô ấy là trẻ lớn rồi." Hoan Hỉ trốn trong chăn, hừ hừ bất mãn, nói: "Chú Đầu Đầu, nếu cảm thấy nhàm chán thì có thể đi tìm anh Ưng Ưng. Nhớ phải mang theo một bộ quần áo cho anh ấy nhé. Mất hết cả lông, thật là mất mặt quá."

Thái Đầu nghe thế chẳng hiểu ra sao, chỉ nghĩ là cô bé này giận dỗi thôi, cũng không suy nghĩ nhiều. Dù sao không chơi thì không chơi thôi. Bé Thải Vân ở bên ngoài phòng cũng không thấy ai trả lời, đẩy mở cửa nhà, thấy trong nhà đầy cây ăn quả liền hái một quả đào xuống, cắn vào miệng, thấy mọng nước, lại nói: "Ngọt thật."

Bé Thải Vân đi dạo trong sân chẳng ngại ngùng gì. Thái Đầu sợ cô bé phát hiện ra điều khác thường, kéo chăn ra dỗ dành: Hoan Hỉ, cháu nhìn kìa, người ta đã vào nhà rồi, không ra gặp cũng không ổn đâu."

"Cái gì!" Hoan Hỉ bò dậy khỏi giường, ôm chậu hoa bảo bối lao ra ngoài: "Ai đến đấy?" Bé Hoan Hỉ nhìn chăm chú vào quả đào trong tay bé Thải Vân, càng nhìn càng không vui, nói: "Đó là đào của nhà tôi."

Bé Thải Vân liếc Thái Đầu ở phía sau cô, đôi mắt lóe lên vẻ oan ức nhẹ, nói: "Hoan Hỉ, em đừng không vui. Chẳng qua tôi hơi tò mò một chút thôi. Trong nhà em thần kỳ quá, không ngờ có cả cây ăn quả."

Cô bé đi tới nghịch suối nước nóng, có vẻ lạ lùng, nói: "Bởi vì trong nhà có suối nước nóng sao? Vậy thì vì sao trước khu nhà của Đại Hải lại không có đầy hoa cỏ nhỉ?"

Bé Hoan Hỉ ôm chậu hoa ra, hừ hừ bước lên phía trước, nói: "Năng lượng Balala, đóng băng ngươi, đóng băng đứa trẻ lớn này." Hoan Hỉ vung vung đũa phép trước mặt Thải Vân.

Thái Đầu cảm thấy hơi bất an. Đứa bé Hoan Hỉ này sao vậy, hai đứa trẻ sẽ không đánh nhau vì chuyện này chứ? Nếu thế khiến người khác kéo tới thì cũng không ổn lắm. Hắn đi tới ôm Hoan Hỉ, nói: "Hoan Hỉ chỉ đang chơi đùa với cháu thôi. Nếu thích quả đào thì để chú hái cho cháu thêm mấy quả nhé."

"Trẻ lớn à?" Bé Thải Vân nhìn ho, đôi mắt đảo về phía chậu hoa trong tay cô bé, hỏi: "Đây là cái gì? Chị có thể xem một chút không?" Cô tiến tới, túm lấy chậu hoa.

Hoan Hỉ cầm đũa phép đập tới, nói: "Không được! Chị thối lắm." Hoan Hỉ ôm chặt chậu hoa, xoay đầu đi luôn.

Mặt Thái Đầu ngượng ngùng, nhìn bé Thải Vân, nói: "Xin lỗi nhé. Hoan Hỉ không phải dạng người đó đâu. Chắc là đang ngái ngủ nên bực mình."

Bé Thải Vân thu hồi ánh mắt nhìn Hoan Hỉ, lại nở nụ cười ngoan hiền với Thái Đầu, nói: "Không sao cả. Tại cháu đến đột ngột quá. Lần sau cháu lại tìm cô bé chơi vậy."

Tần Ninh đang muốn gõ cửa, vô tình nhìn thấy phía sau Tế thế đường bốc khói. Trong lòng cô tò mò, lặng lẽ đi về phía trước, lại thấy là người quen: "Chị Tú Tú!"

Chị Tú Tú đang ngồi xổm bên cạnh bếp lửa, đốt giấy, trên người chỉ có một bộ quần áo mỏng tang. Nghe Tần Ninh gọi cô, cô quay ánh mắt mờ đυ.c nhìn về phía Tần Ninh, nói: "Hóa ra là vợ nhà Đại Hải."

Tần Ninh một nói nhiều, cởi áσ ɭóŧ bông trên người ra, phủ lên người cô, kéo cô lại gần, nói: "Chị Tú Tú, hôm nay là ngày giỗ của ai vậy? Sao chị không đi giầy cũng chẳng mặc áo khoác thế?"

Cô không nói nhiều thêm, ngồi lên một tảng đá, cởi giầy của mình xỏ cho Tú Tú. Lúc cô và Hoan Hỉ vừa tới trấn Phù Dung, chị Tú Tú từng giúp đỡ cô. Người chị Tú Tú đó lúc nào cũng mỉm cười, không phải như lúc này, chẳng hề có sức sống. Đột nhiên Tần Ninh nhớ tới lời lão Trần nói. Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi?

Chắc là do người ấm hơn, cho nên đáy mắt Tú Tú tỉnh táo hơn. Dường như cô nghĩ ra điều gì, túm tay Tần Ninh, nói: "Đi mau, đi mau. Tôi biết người kia không phải là anh trai em. Hai người các em nhất định phải bỏ trốn đi. Phải bỏ trốn."

Tần Ninh thấy mơ hồ, kéo tay Tú Tú, an ủi khẽ: "Chị Tú Tú, có phải là lão Trần bắt nạt chị không? Chị nói cho em biết, em sẽ giúp chị."

Chị Tú Tú nghe thấy tên lão Trần, người run rẩy rõ. Cô lật tay lại, nắm chặt bàn tay Tần Ninh, nói: "Đi đi. Ở đây là địa ngục, địa ngục."

Dáng vẻ của cô khiến Tần Ninh không dám coi thường. Cô ôm Tú Tú vào lòng, len lén sử dụng dị năng của mình giúp cô ấy trấn tĩnh lại, khiến tâm trạng của cô từ từ bình phục, sau đó mới hỏi: "Chị Tú Tú, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì rồi?"

"Anh ấy chết rồi!" Chị Tú Tú nghẹn ngào khóc, nước mắt chảy từ khóe mắt xuống. "Duệ Kiệt, anh ấy chết rồi. Rõ ràng cô ta đã hứa với chị, chỉ cần chị hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ giúp anh ấy nhận được phúc lợi, sẽ cầu xin với Trí giả. Nhưng cô ta vẫn gϊếŧ anh ấy. Tất cả đều là trò lừa gạt, đều là lừa gạt."

Tần Ninh không nói gì, chỉ xoa nhẹ lưng Tú Tú. Cô ấy nói tiếp: "Tần Ninh, em không thể đi vào vết xe đổ của chị. Thừa dịp tất cả còn chưa ngã ngũ, em mau đi đi, mau đi đi." Tú Tú nhìn Tần Ninh, ánh mắt mang theo vẻ vô cùng kiên định.

"Chị Tú Tú, chị có đồng ý nói rõ tất cả mọi chuyện cho em không?" Tần Ninh âm thầm cảm thấy chuyện này không phải nhỏ. Hoặc đó chính là điểm đột phá, giải mã bí ẩn của trấn Phù Dung.

"Hai tháng trước, tôi và vị hôn phu từ thành phố G trốn về quê cũ là trấn Phù Dung...."