"Đại Hải, anh dậy rồi à?" Tần Ninh đặt đồ ăn đã nấu xong lên bàn, mặt tươi cười vui vẻ nhìn hắn. Khuôn mặt Đại Hải đau đớn, sờ sờ đầu mình, cảm thấy mình như bị người ta đập mạnh vào đầu. Hắn lảo đảo đứng lên, nói: "Vợ à, tối qua xảy ra chuyện gì vậy?"
Tần Ninh vờ giật mình, nói: "Làm gì có chuyện gì!" Cô đẩy bát cháo tới, nói: "Đại Hải nghĩ gì thế? Một lát nữa anh còn phải đi canh núi đấy."
"Thế sao?" Sao hắn cảm thấy bản thân như quên mất chuyện gì rồi. Đại Hải bưng chén cháo lên, nói: "Đúng rồi, vợ ạ, em đã uống nước ép lựu chưa?"
Lại nữa rồi!
Tần Ninh cười khanh khách, nói: "Uống rồi!" Người nhìn có vẻ thành thật, nhưng cũng chẳng kém gì ai. Quả nhiên đàn ông đều là động vật suy nghĩ bằng nửa người dưới.
Đại Hải buông đũa trong tay xuống, sắc mặt nghiêm túc, nghiền ngẫm: "Vợ à, để anh nhìn em uống." Hắn lấy bình nước ép lựu từ trong tủ ra, đưa tới.
"Anh không tin em sao?" Sắc mặt Tần Ninh không vui, đặt mạnh đôi đũa xuống bàn, đáp: "Dù gì thì em cũng là người vợ được mai mối, cưới hỏi đàng hoàng của anh, chẳng lẽ anh không tin tưởng một chút nào à? Không phải chỉ là nước ép lựu thôi sao? Em lại đi lừa anh à? Hay là thứ nước này không phải nước ép lựu?"
Một tiếng nói to nay của cô đúng là đã dọa được Đại Hải. Hắn vội nói: "Vợ à, anh sai rồi. Làm sao có chuyện anh không tin tưởng em được chứ." Hắn đứng dậy, khoác tay lên người Tần Ninh, ôm cô vào ngực mình, nói nhỏ vào tai cô: "Vợ à, em xem này, trời vẫn còn sớm, hay là chúng ta cố gắng thêm một chút nhé."
Tần Ninh nhìn cái miệng gần trong gang tấc này, tâm trạng bùng lên vẻ ghét bỏ. Ăn uống nói năng kiểu gì như trời mưa thế? Cô giơ tay lên định tát hắn.
Một bàn tay đột nhiên túm lấy Đại Hải, kéo hắn ra xa Tần Ninh: "Ai vậy!" Đại Hải đang muốn nổi giận, một cây gậy đã lại đập thẳng vào sau gáy hắn.
" Lê Húc!" Tần Ninh hơi kinh ngạc.
Lê Húc nhìn Đại Hải vừa hôn mê vì mình, hai mắt lóe lên sát khí khó lòng che dấu nổi, khóe miệng lại lộ ý cười, khiến giờ phút này trong anh giống hệt la sát. Ý lạnh ập thẳng tới mặt khiến Tần Ninh cũng cảm thấy có một tia xa lạ. Cô hạ giọng, gọi lại một tiếng xác nhận: " Lê Húc?"
Trong tích tắc, anh đã tỉnh táo lại, thu hồi vẻ lạnh lẽo, nói: "Tần Ninh, hắn là đàn ông, cô không an toàn." Anh lại mở hộp kẹo ra, lấy một viên kẹo bỏ vào miệng, nói: "Tần Ninh, tôi đưa cô và Hoan Hỉ ra ngoài nhé." Anh suy tư hồi lâu, cuối cùng không nén nổi phải nói câu này.
Tần Ninh ghét bỏ đá một đá vào người Đại Hải, thành thạo móc hộp kẹo ra khỏi túi Lê Húc, chọn một viên màu xanh lá, đáp: " Lê Húc, sao anh đưa tôi ra ngoài được? Làm thế sẽ phải trả giá đắt thế nào, anh hiểu rõ chứ?" Trong lòng cô hiểu rõ ai đối xử tốt với mình, ai đang lợi dụng mình. Chẳng qua Lê Húc có thể chưa hiểu rõ cô. Cô cũng không phải là một cô gái được nuông chiều, chân yếu tay mềm đâu.
Cho dù có phải trả giá nào, anh cũng sẽ đưa em ra ngoài. Lê Húc thầm nghĩ.
Anh thu hồi ánh mắt, nói: "Không có chuyện gì mà khu 11 muốn làm lại không làm được."
"Không có việc gì khu 11 muốn làm lại không làm được. Lợi hại thế nhỉ!" Tần Ninh lườm anh một cái. Cô còn có việc cần làm.
"Cô muốn đi đâu?"
"Đi tới Tế thế đường." Hai tay Tần Ninh chống nạnh, nói: "Lão đại toàn năng của tôi không cho tôi đi phía sau núi. Tôi cũng chỉ có thể đi làm thành viên thứ tư của mấy bà tám thôi."
Trong mắt Lê Húc lóe lên ý cười. Anh tháo súng giắt ở thắt lưng xuống, đưa vào trong tay cô, nói: "Chú ý an toàn nhé."
Tần Ninh lắc lắc đầu, đùa nghịch khẩu súng trong tay, nói: "Tôi nói này Lê Húc. Súng cấp riêng cho anh mà có thể đưa người ngoài tùy tiện vậy à? Anh không sợ có người tố cáo anh lạm dụng chức quyền à?"
Em không phải là người ngoài!
"Trong tình huống đặc thù có thể hành động đặc thù."