Chương 13-2: Cái gì là của cô thì vẫn là của cô!

"Tề Uyển!" Lê Húc hiểu ra, rống lên một tiếng, khiến Tề Uyển sợ tới mức vội đứng nghiêm luôn. Tần Ninh thấy thế vội giải thích: "Tôi nghĩ là cô hiểu nhầm rồi. Tôi và đội trưởng của cô, cùng với Hoan Hỉ chỉ tình cờ gặp nhau khi thế giới vừa tận thế thôi. Chẳng qua là cơ duyên trùng hợp."

"Ha ha ha ha ha!" Tề Uyển ngượng ngùng né tránh ánh mắt gϊếŧ người của đội trưởng, cầm một cốc nước uống đầy một miệng.

"Thơm quá đi mất!" Hoan Hỉ chạy bình bịch, lên ghế ngồi.

"Đây, cho cô đây!" Lê Húc lấy tinh hạch trong túi ra, giao vào tay Tần Ninh.

Tần Ninh nhìn tinh hạch, cười khẽ một tiếng, nói: " Lê Húc, anh có biết đây là cái gì không? Anh cứ đưa tôi như thế sao?"

"Không phải cô muốn nó à?"

Lê Húc trở lời rất rõ ràng, không hề có một tia du͙© vọиɠ, khiến trong khoảnh khắc, Tần Ninh nghĩ mãi không hiểu phải trả lời thế nào mới phải.

" Lê Húc, bên trong thi thể của zombie sẽ sinh ra tinh hạch. Mà năng lượng trong tinh hạch có thể trợ giúp cho người có dị năng tu luyện nhanh hơn. Hiện tại anh đã hiểu chưa?" Cô đẩy tinh hạch trở về. Nhìn có vẻ khôn khéo, thực tế anh như tên ngốc vậy.

Lê Húc vẫn chẳng động lòng gì, đẩy tinh hạch trở lại: "Cái này của cô."

"Anh chưa nghe rõ tôi vừa nói gì à? Tôi nói là tinh hạch có lợi cho sự tu luyện của anh. Tất cả người có dị năng đều tranh đấu tới phá máu đầu để lấy tinh hạch đấy."

"Thế thì sao?"

Tần Ninh cứng miệng. Mà Tề Uyển không nhịn nổi nữa, vội vàng lên tiếng: "Tần Ninh, quân kỷ nghiêm minh. Chúng tôi không thể lấy đồ của người dân được. Đám zombie đó là do cô gϊếŧ, thế nên đây là đồ của cô."

Tay cầm đũa của Tần Ninh cứng đờ. Cô đã sinh tồn năm năm sau tận thế, thấy qua rất nhiều cảnh người lừa ta gạt. Nghe những lời này, cô không biết là nên cười nhạo ai nữa.

Ăn cơm xong, Tần Ninh đưa Hoan Hỉ lên lầu ngủ, đến lúc đi xuống, Lê Húc lại hỏi: "Tần Ninh, cô có hiểu biết gì về tin và tận thế không?"

Mặc dù hiện tại tạm thời anh không thể liên lạc với khu mười một, nhưng nếu có thể tìm hiểu được thêm thông tin về thời mạt thế, đối với việc triển khai cứu viện của khu 11 cũng có ích rất to lớn.

Tần Ninh nhìn Lê Húc va Tề Uyển. Theo lý mà nói, đáng ra cô không nên nhiều lời. Nhưng hiện tại...

"Nể tình bữa cơm này, tôi sẽ giải thích miễn phí cho hai người nhé."

"Dị năng giả được chia thành bốn loại: Hệ cường hóa, hệ nguyên tố, hệ biến chủng và hệ phụ trợ. Lê Húc, anh đã gặp Chu Hạo Vũ rồi, đó là hệ cường hóa. Hệ cường hóa cũng là hệ phổ biến nhất, nói thông tục một chút là mọi nơi trên cơ thể trở nên mạnh hơn. Nhưng trong hệ cường hóa có hai loại đặc biệt nhất. Một loại là cường hóa tinh thế, cũng chín là như Lê Húc anh, có thể sử dụng dị năng tinh thần, khống chế mọi người trong nháy mắt. Một loại khác là cường hóa não lực. Những người như thế nhìn thì giống người bình thường, nhưng trí lực lại cực mạnh.

"Nếu tôi đoán không sai, Tề Uyển cô chắc là hệ nguyên tốc, có thuộc tính mộc, có năng lực điều khiển thực vật đúng không?"

Tề Uyển hơi kinh ngạc, nhìn về phía Tần Ninh. Cô cũng chưa từng ra tay, thế mà đối phương lại có thể phát hiện ra. Tần Ninh nói tiếp: "Đừng giật mình. Đơn giản là tôi có chút cảm ứng với dị năng thuộc tính mộc mà thôi."

"Hệ nguyên tố đại khái được phân thành kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, phong, lôi, băng. Một số người khác bị động, thực vật biến dị cắn nuốt, may mắn sống sót thì có thể có đặc tính của động thực vật."

"Nhắc tới hệ phụ trợ, tôi chính là dị năng giả hệ phụ trợ, có năng lực trị liệu. Đồng thời tôi cũng có thể truyền năng lực dị năng cho các người. Đương nhiên hệ phụ trợ còn có một loại là có không gian di động, dùng để lưu giữ đồ vật."