"Chỉ biết lắc mông mở đường, há miệng là toàn lời tởm lợm." Tần Ninh rút thanh đường đào từ trong không gian ra, hoạt động gân cốt, quát: "Chết đi, Hạ Tiểu Tiểu." Cô vọt tới rất nhanh, bổ một đao về phía ả. Hạ Tiểu Tiểu sợ hãi hét to: "Á... Anh Hạo Vũ, cứu em với."
Keng!
Cánh tay của Chu Hạo Vũ ngăn cản một đòn trí mạng này cho Hạ Tiểu Tiểu, ngạc nhiên nói: "Không ngờ cô vẫn còn sống." Hắn tuyệt đối không ngờ được rằng Tần Ninh có thể vượt qua được trận tuyết lớn như thế.
"Mày còn chưa chết, sao tao dám chết!"
Có vẻ dị năng của Chu Hạo Vũ đã tiến hóa, hiện giờ trở thành mình đồng da sắt rồi.
Tần Ninh tập trung tinh thần, giọng nói lạnh lẽo mà mang theo vẻ hận thù như ác quỷ: "Thiên địa huyền hoàng, đàn tràng nông điền, quản hạt thương sinh, thông thiên đại địa, nay ta cầu trợ giúp, sinh linh hiện hành, cùng ta chiến đấu."
"Chuyện quái gì vậy?" Hạ Tiểu Tiểu bị hoảng sợ, bước chân không vững. Mà lúc này, tất cả thực vật trong phòng nghe thấy Tần Ninh kêu gọi, lập tức sống dậy, hiển hiện ra hình thái thời thượng cổ. Từng sợi dây leo to lớn vươn ra khỏi vách tường, cuốn lấy đám người. "Không ổn! Không ngờ cô lại là người có dị năng. Thảo nào cô có thể sống sót được qua ngày giá rét như vậy."
Giờ phút này Chu Hạo Vũ đã hơi hối hận, lúc đó không gϊếŧ ngay Tần Ninh mà lại chọn cách hành hạ cô. "Đốt đuốc lên!".
Năm người khác đã cầm sẵn cây đuốc trong tay.
"Tao đã nói rồi. Nếu mày không gϊếŧ tao, nhất định tao sẽ gϊếŧ mày." Tần Ninh lại vung ngón tay. Tất cả dây leo chồm lên, khiến đám người Chu Hạo Vũ hoảng sợ, sử dụng cây đuốc xua đuổi.
"Há!" Dây leo quấn vào chân một người, kéo hắn lên cao. Cây đuốc đập mạnh xuống dưới nền đất. "Cái gì thế này? Vì sao bọn chúng không sợ lửa?" Hạ Tiểu Tiểu bị dọa, sắc mặt tái nhợt đi, vẫn trốn sau lưng Chu Hạo Vũ.
"Có dị năng tăng cường, dây leo của tao đã kháng lửa rồi!" Trên mặt Tần Ninh lộ vẻ âm tàn. Cô ôm đao lao tới, nhảy vọt một cái, chém về hướng Chu Hạo Vũ.
"Chết đi!" Chu Hạo Vũ kéo Hạ Tiểu Tiểu ở phía trước tới, đẩy về phía trước. Ả hét lên: "Á! Vì sao..." Một đao chém xuống, máu tươi của Hạ Tiểu Tiểu bắn tung tóe, tưới ướt cả khuôn mặt Tần Ninh.
Cô cười khinh miệt: "Hóa ra máu của mày cũng nóng à."
Sau đó, Tần Ninh cất tiếng chế nhạo, nói với Chu Hạo Vũ: "Tiếp theo là tới mày rồi."
Sau lưng Chu Hạo Vũ toát mồ hôi lạnh. Dây dưa với đám dây leo đã khiến hắn tiêu hao rất nhiều dị năng. Giờ phải liều chết một lần thôi. Tay hắn nắm chặt thanh đao, vọt rất nhanh về hướng Tần Ninh.
Ánh mắt Tần Ninh lóe lên vẻ khinh miệt, bước nhanh tới, vung đao chém xuống: "Thiêu thân lao vào lửa... Mày muốn chết rồi."
" Lê Húc, chờ em!"