Chương 11-1: Mùa đông đã tới, mùa xuân còn xa sao?

"Đừng mà! Đừng mà! Lê Húc..." Từ khi tận thế tới giờ, lần đầu tiên Tần Ninh cảm nhận được cảm giác bất lực tràn ra như biển rộng từ sâu trong trái tim.

Hạ Tiểu Tiểu đạp chân lên lưng Tần Ninh, gác đao lên cổ cô, nói: "Tần Ninh, đây chính là kết cục khi dám đối đầu với tao."

Đao trong tay cô đâm vào lưng Tần Ninh, mắng: "Tần Ninh, kêu đi! Mày biết tao thích nhất là nhìn mày cầu xin không còn chút tôn nghiêm nào!"

" Lê Húc, tên ngốc này, đồ đần này..." Nước mắt tràn ra từ đôi mắt Tần Ninh. Cô nói: "Xin lỗi anh..." Cô vươn tay, muốn bò đi, muốn đi tìm Lê Húc. Nhưng Hạ Tiểu Tiểu lại giơ chân dẫm lên vết thương trên lưng cô, bàn chân di lên miệng vết thương của Tần Ninh. Máu thịt lẫn lộn, thấm đỏ áo quần Tần Ninh. Ả nói: "Tần Ninh, mày chỉ là một con chó, tùy ý để chúng tao đùa bỡn thôi. Con chó chỉ có thể quỳ liếʍ chân chủ nhân." Ả nhìn dáng vẻ vô cùng chật vật của Tần Ninh, chân đạp xuống càng mạnh hơn.

Sống lưng Tần Ninh giờ đã be bét máu thịt, dường như có thể thấy được cả xương trắng hếu. Cô cất tiếng rít qua kẽ răng: "Hạ Tiểu Tiểu, nếu hôm nay mày không gϊếŧ tao, ngày sau tao sẽ cho mày chôn cùng Lê Húc."

Hạ Tiểu Tiểu túm tóc giật đầu Tần Ninh lên, ánh mắt mang theo vẻ tàn nhẫn, mắng: "Tần Ninh, chết đến nơi rồi, còn không biết điều à?"

Ả nhấc đao trong tay lên, áp vào mặt Tần Ninh, nói: "Nếu mày đã muốn chết thì tao sẽ cho mày toại nguyện."

Lưỡi đao sắc bén để lại một vết máu trên khuôn mặt Tần Ninh. Ánh mắt Hạ Tiểu Tiểu nhìn Tần Ninh tràn đầy vẻ tàn nhẫn, hung ác, nội tâm thầm cười nhạo, xoay mũi đao, muốn đâm thẳng vào ngực cô. Bỗng Chu Hạo Vũ lên tiếng: "Từ từ!"

Tiếng nói của Chu Hạo Vũ khiến "màn biểu diễn" vô cùng đặc sắc này phải dừng lại. Hạ Tiểu Tiểu khó hiểu, hỏi: "Tại sao?".

Mặt ả lóe lên vẻ không vui, nhìn chằm chằm vào Chu Hạo Vũ. Hắn đáp: "Cô ta biết đồ ăn giấu ở đâu?"

"Thế à?" Ánh mắt Hạ Tiểu Tiểu tràn đầy vẻ hoài nghi, nhìn chằm chằm vào Chu Hạo Vũ. Mặc dù Tần Ninh là đối tượng để mọi người các cô chơi đùa, nhưng Chu Hạo Vũ rất thích gương mặt của người con gái này. Đó là điều khiến ả không thể nào chịu được. Nếu trong tận thế, Chu Hạo Vũ lại động lòng với Tần Ninh, thế thì địa vị của ả...

"Không thì sao? Chỉ là một con chó thôi. Nếu em thích thì cứ chơi đùa vui vẻ đi. Nếu khó chịu thì gϊếŧ đi cũng có sao đâu?" Chu Hạo Vũ chậm rãi giải thích, nhẹ nhàng dỗ dành Hồng Tĩnh. Đôi mắt sắc bén như ưng của hắn vốn là của kẻ rất giỏi tính kế kẻ khác. Hắn cười khẽ một tiếng, giơ tay lên nhận thanh đao trong tay Hạ Tiểu Tiểu, một chân đạp lên lưng Tần Ninh, nói: "Đi thôi!"

Thời tiết ngày tận thế cho tới giờ vẫn luôn ập tới rất bất ngờ. Một giây trước còn là nắng chói chang đầy trời, giờ phút này mây dày đặc đã che phủ cả nguồn sáng duy nhất. Nhiệt độ xung quanh giảm xuống rất nhanh. Bông tuyết bắt đầu rơi xuống từ trên bầu trời. Bên ngoài cửa, tuyết lạnh giá đầu xuân đã rơi xuống. Tuyết thời tận thế còn lạnh hơn tuyết giữa mùa đông nhiều, nhưng cũng không thể lạnh bằng lòng người được.