Chương 54: Lo lắng

Lục Khiêm nhìn đồng hồ lần thứ tám, ngồi không yên nữa, để đũa xuống, dọn dẹp thức ăn trên bàn, gọi mèo nhỏ ra khỏi nhà. Mèo Con mỗi bước lại nhìn về phía chén cơm đầy thịt của nó, nó còn chưa ăn no, nó tuyệt đối không muốn đi ra ngoài. Nhìn bước chân chủ nhân càng chạy càng nhanh, mèo nhỏ ủy khuất vươn móng vuốt mập mạp đuổi theo.

Lục Khiêm vốn là muốn đi ra bên ngoài hít thở không khí, nhưng khu biệt thự đang chìm trong cảnh tối lửa tắt đèn, ánh trăng cũng bị tầng tầng lớp lớp mây che khuất, ngoại trừ ánh lửa từ mấy cây đuốc của đội tuần tra ngẫu nhiên xuất hiện lập lòe, còn có hai ba ánh nến le lói trong vài biệt thự, thì chẳng nhìn thấy gì nữa. Y đi dạo dọc theo con đường nhỏ, bất tri bất giác bước đi đến cổng lớn.

"Đoàn trưởng, ngài muốn đi ra ngoài sao?" Bảo vệ cửa cung kính hỏi.

Lục Khiêm nhìn cửa sắt lớn đang đóng kín, trong lòng hơi hơi có chút phiền toái, lắc lắc đầu nói: "Không cần, tôi chỉ đi dạo trong khuôn viên."

Bảo vệ cửa thầm nghĩ, chẳng lẽ đoàn trưởng thật ra là đến kiểm tra công tác của họ? Hắn lập tức ưỡn ngực ngẩng đầu hóp bụng, thắt lưng thẳng tắp, hai mắt nhìn thẳng phía trước, đợi một lúc lâu vẫn không nghe Lục Khiêm phát biểu gì, tròng mắt đảo qua trộm nhìn một cái, đoàn trưởng đã dẫn mèo mập bảo bối của y đi xa, mới âm thầm nhẹ nhàng thở ra. Chẳng lẽ không phải đến kiểm tra? Căn cứ vào kinh nghiệm làm nhân viên bán hàng ba năm của mình, hắn dám khẳng định vừa rồi đoàn trưởng luôn nhìn chằm chằm cổng lớn, nhưng cổng sắt lớn này vẫn luôn đóng kín mà.

Lại một lát sau, Lục Đoàn trưởng dẫn mèo nhỏ đi bộ lại đây lần nữa, bảo vệ cửa thẳng người tim treo trên cổ họng. Đoàn trưởng quả nhiên là đến kiểm tra công tác sao?

Một giờ trôi qua, Lục Khiêm tới tới lui lui vài vòng, ánh mắt nhìn chằm chằm cổng sắt, bảo vệ cửa rốt cục hiểu ra, đoàn trưởng nhất định là lo cho mọi người đã trễ mà sao vẫn chưa quay về.

Bảo vệ cửa cảm thấy mình đã nhìn thấy chân tướng, thật cảm động, đoàn trưởng thật là tốt.

Bảo vệ cửa hãy còn đắm chìm trong cảm động, ngoài cổng sắt đã truyền đến âm thanh dồn dập, hắn nhanh chóng mở cửa, nhìn thấy Tiết Phó đoàn ngồi ở ghế phó lái, nhịn không được cằn nhằn: "Phó đoàn, các anh cuối cùng cũng trở lại, đoàn trưởng vẫn luôn lo lắng các anh, ngài ấy đi lòng vòng quanh cổng lớn mấy lần rồi."

"Thật à?" Khuôn mặt tuấn tú âm trầm cả ngày của Tiết Thần, rốt cục lộ ra một nụ cười xán lạn. Anh biết, Tiểu Khiêm nhất định sẽ lo lắng anh. Về phần Lục Tốn, anh trực tiếp bỏ qua luôn.

Đồng chí ngồi ở ghế lái hưởng thụ "khí lạnh" thổi cả ngày, đột nhiên có loại cảm giác đất trời hồi xuân, cảm động đến mức xém chút rơi lệ đầy mặt.

Lục Khiêm nhìn thấy một chiếc xe tiến vào biệt thự, đột nhiên cảm thấy trong lòng không hẳn là buồn như vậy, bước nhanh quay vào nhà. Hừ, y không có chột dạ đâu nhé.

Tiết Thần bọn họ vừa về trong chốc lát, Mục Thanh và Vương Minh cũng trở về, Tiết Thần dặn họ kiểm kê vật tư rồi đưa vào kho, thấy đội của Lục Tốn vẫn chưa về, trước hết khóa kho hàng cùng ba đội trưởng đồng thời trở về biệt thự.

Lục Khiêm nhìn bọn họ, không thấy Lục Tốn, trong lòng trầm xuống, tiếp đón mọi người ngồi xuống, theo thông lệ hỏi tình huống hôm nay.

Tổ của Chu Vân thực lực tương đối yếu kém, thu hoạch vật tư khá ít, nhưng bởi vì có Tiết Thần, dễ dàng giúp bọn họ giải quyết liếʍ thực giả, cho nên không xuất hiện nhân viên thương vong. Đội Mục Thanh và Vương Minh cũng gặp Liếʍ thực giả, hai đội tổng cộng có mười người bị thương, năm đội viên bị Liếʍ thực giả cắn, bị đội trưởng xử quyết tại chỗ.

Còn lại ba đội viên bị Liếʍ thực giả liếʍ phải, tuy rằng tạm thời không xuất hiện dấu hiệu tang thi hóa, nhưng ở trung tâm kiểm tra đo lường phát hiện trong cơ thể mang theo bệnh độc X, bị tạm thời cách ly. Hai đội viên khác thì bị thương ngoài da, Tiết Thần vừa mới đưa thuốc trị thương cho bọn họ, dặn bọn họ trở về an tâm dưỡng thương, dưỡng tốt vết thương lại quay về làm nhiệm vụ.

Chu Vân nhíu mày nói: "Ngày hôm qua nghe anh Tần nói xuất hiện tang thi kiểu mới, tôi còn nghĩ chúng ta hẳn là không gặp được nhanh như vậy, không nghĩ tới hôm nay tất cả mọi người đều gặp."

Vương Minh gật gật đầu, lo lắng nói: "Không biết những người bị Liếʍ thực giả liếʍ thương kia sẽ bị gì." Trong ba người có hai người là đội viên của hắn, sao hắn có thể không lo lắng chứ.

Mọi người cùng nhau vào sinh ra tử nhiều ngày, dù tình người lạnh lẽo thế nào cũng không thể một chút tình cảm cũng không có.

Lục Khiêm trong lòng rất rõ ràng, hiện tại vắc-xin phòng bệnh vẫn chưa nghiên cứu ra, ba người kia hết thuốc chữa, y không thể nói thẳng, chỉ nói: "Bị móng tay tang thi cào trúng sẽ nhiễm bệnh độc X, bị Liếʍ thực giả liếʍ thương có khả năng cũng sẽ tang thi hóa, mọi người tốt nhất không cần ôm tâm lý may mắn, lần sau khi đi làm nhiệm vụ phải đề cao cảnh giác."

"Vâng, đoàn trưởng." Ba người nhíu mày đồng ý.

"Đoàn hôm nay thông qua đăng ký, bắt đầu từ ngày mai, chúng ta chỉ cần nộp lên 35% vật tư là được.

Ngô Lương ở công hội lính đánh thuê đã nhận ba mươi dị năng giả thực lực không tệ, làm quân dự bị của đoàn chúng ta, Vương Minh, Mục Thanh, hai người ngày mai đi tìm Ngô Lương, chọn vài người bổ sung vào số người thiếu trong nhóm. Kỹ càng một tí, không nên chỉ chọn dị năng giả lực lượng. Các hệ dị năng khác sau khi bồi dưỡng mạnh lên, phối hợp với nhau sử dụng dị năng uy lực còn tốt hơn so với hai người tưởng tượng."

"Vâng."

Mục Thanh cảm thấy Vuốt Đen ngày càng có xu hướng trở thành đoàn dị năng giả, nhịn không được hỏi: "Đoàn trưởng, về sau đoàn chúng ta chỉ chiêu mộ dị năng giả thôi hả?”

Lục Khiêm mỉm cười nói: "Dị năng giả cũng không phải rau cải trắng. Hơn nữa dị năng giả cũng chia ra ưu khuyết cao thấp khác nhau, đoàn chúng ta không phân biệt dị năng giả hay người thường, nhưng có một cái, phải có bản lĩnh thật sự." Lục Khiêm biết Mục Thanh và Phùng Hoa có thành kiến đối với người thường, thật ra không chỉ hai người họ, sau này dị năng giả ngày càng mạnh, chênh lệch với người thường ngày càng lớn, dị năng giả có thành kiến sẽ ngày càng nhiều, thành kiến càng lúc càng lớn.

"Chớ quên, các người cũng từ người thường tiến hóa thành. Mở rộng ánh mắt và lòng dạ ra, phải hiểu được rằng, mặc kệ là trong mắt các người dị năng giả cũng được người thường cũng được, đầu tiên chúng ta đều là nhân loại, tiếp theo tang thi là kẻ địch của cộng đồng chúng ta."

"Không cần lẫn lộn đầu đuôi bởi vì chuyện nhỏ, cũng không cần bị sức mạnh và quyền lực mê hoặc chân tâm, lại càng không được canh cánh trong lòng những chuyện đã qua."

"So với những ý tưởng hư vô mờ mịt đó, chúng ta hiện tại càng nên suy xét làm thế nào để sống sót cho thật tốt."

Lục Khiêm hiếm khi dạy dỗ người trong đoàn, y không có hứng thú quan tâm trong lòng người khác nghĩ gì, nhưng nếu suy nghĩ trong lòng họ ảnh hưởng đến sự đoàn kết của đoàn, thì y không thể không quan tâm được.

Kỳ thật không chỉ có mỗi Mục Thanh, trong đoàn có không ít dị năng giả ôm cảm giác mờ ảo nào đó về sự ưu việt, Lục Khiêm cũng không phủ nhận dị năng giả có chỗ hơn người, nhưng có hơn người cũng không có nghĩa rằng có thể siêu thoát khỏi phạm trù nhân loại, không có nghĩa là tang thi sẽ nể y hai phần mặt mũi mà không cắn y, trên thực tế, dị năng giả càng thu hút tang thi hơn người thường.

Bất luận kiếp trước hay là kiếp này, cái nhìn của Lục Khiêm với dị năng giả luôn là: chỉ nhiều hơn người khác một phần bản lĩnh giữ mạng sống thôi, không có gì đáng giá kiêu ngạo khoe khoang.

Mục Thanh dầu gì cũng là người hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, Lục Khiêm mặc dù là đoàn trưởng nhưng nhìn rõ ràng trẻ hơn hắn nhiều, bị một người nhỏ hơn mình dạy dỗ, nét mặt già nua ửng hồng. Nhưng mà, hắn không thể không thừa nhận, Lục Khiêm nói rất đúng. Dưới tay hắn hơn hai trăm người, chỉ có hai người là người thường, hôm nay người tử vong và bị thường cũng là người thường, khi bọn họ đối mặt với Liếʍ thực giả rất dũng cảm không thua bất kì kẻ nào.

"Vâng, đoàn trưởng, tôi nhớ kỹ."

"Tôi muốn anh cho người đi đổi một ít mầm lúa mì và lúa nương vụ xuân, thông báo với mọi người, trong đoàn có ai người nhà làm trồng trọt, dặn họ ngày mai đến nhổ cỏ trong khu biệt thự, nhanh chóng trồng nhiều loại lương thực xuống. Thù lao là một ngày ba cân lương thực, nguyện ý thì đến, nhưng có một chuyện, nếu phát hiện có người lén dùng mánh lới thật giả lẫn lộn, đến lúc đó cũng đừng trách tôi không nể tình. Mặt khác nói với họ, nếu biểu hiện tốt, sẽ tuyển một nhóm người làm quản lý hậu cần, thù lao không thấp."

Dựa theo Lục Khiêm yêu cầu, hiện tại người của đoàn phần lớn đều dọn đến tiểu khu bên ngoài khu biệt thự cư trú, nếu có chuyện gì cần thông báo cũng rất thuận tiện.

Ba người Chu Vân gật đầu đồng ý, Lục Khiêm dặn dò thêm vài chuyện, lấy tinh hạch Liếʍ thực giả mà hôm nay mọi người thu hoạch được chia ra thưởng cho họ, sau đó cho họ về.

Chu Bân lưu luyến sờ soạng đầu mèo nhỏ, đến khi mèo nhỏ kêu to khó chịu, cậu vẫn sờ sờ cọ cọ không muốn rời.

Trước khi đi, Lục Khiêm giống như thường ngày, cố ý vào không gian rót một chén nước hồ, đưa cho cậu, nhìn cậu uống hết.

Chu Vân tuy rằng tạm thời chưa cảm thấy em trai cô thông minh lên, nhưng sau khi Chu Bân uống "thuốc" mà Lục Khiêm đưa, tốc độ hấp thu tinh hạch rõ ràng nhanh hơn lúc trước, dị năng cũng dần dần vượt qua cô, hơn nữa mỗi lần uống "thuốc" xong, cậu rất có tinh thần.

Chu Vân tin tưởng, "thuốc" mà đoàn trưởng cung cấp có tác dụng.

Chu Bân uống "thuốc" xong, nhìn mèo nhỏ vài lần, thấy mèo nhỏ chỉ chú ý đến bát thịt đặt xa xa, rầu rĩ không vui đi theo Chu Vân rời khỏi.

Trong phòng khách to như vậy, cũng chỉ còn lại hai người Lục Khiêm cùng Tiết Thần, Tiết Thần thấy y không yên lòng, liền cười hỏi: "Tiểu Khiêm, cậu ăn cơm không? Tôi đi làm."

"Ăn, trên bàn có chừa lại đồ ăn cho anh, anh hâm nóng rồi ăn đi." Lục Khiêm nói. Tại sao đã trễ thế này, Tiểu Tốn vẫn chưa trở về, có thể đã xảy ra chuyện?

Tiết Thần thụ sủng nhược kinh: "Cám ơn cậu."

Lục Khiêm lầu bầu: "Ít chọc tôi tức giận, còn tốt hơn nhiều so với cảm ơn tôi."

Tiết Thần nhích đến bên người Lục Khiêm, giả vờ vẻ mặt vô tội: "Tiểu Khiêm, cậu cũng đừng oan uổng tôi như thế, tôi làm gì chọc cậu tức giận."

"Trong lòng anh tự rõ." Lục Khiêm khó chịu. Bọn họ đang làm bạn bè anh em tốt, cố tình lại muốn trong lòng y bất ổn, phiền chết.

Tiết Thần cưng chiều cười nói: "Được rồi, cậu nói tôi chọc cậu tức giận, như vậy ——" Tiết Thần nói xong đột nhiên nghiêng người, hôn lên môi Lục Khiếm, một bên cảm nhận sự mềm mại, một bên nhìn bộ dáng ngờ nghệch của y, cười nói: "Cũng không thể để đoàn trưởng hiểu lầm." Nói xong lòng bàn chân anh như bôi dầu chạy vào phòng bếp, hưởng thụ bữa tối tình yêu Tiểu Khiêm làm cho anh.

"Anh ——" rất ghê tởm. Lục Khiêm cảm thấy này bốn chữ rất làm tổn thương người khác, sợ khiến Tiết Thần hiểu lầm chạm đến tự tôn của anh, rốt cuộc không nói ra miệng.

Rất nhanh, y bi ai phát hiện, mình muốn mắng Tiết Thần một câu còn phải cân nhắc lâu như vậy, bị người ta ăn đậu hủ công khai, nhưng đến một lời nói nặng cũng không thể nói.

Y yên lặng an ủi mình, coi như bị vật cưng hôn một cái đi, dù sao mèo nhỏ cũng thường xuyên hôn mình, không thèm chấp nhặt với anh.

Tiết Thần hâm nóng đồ ăn, mang thức ăn lên hỏi: "Tiểu Khiêm, cậu muốn ăn thêm một chút không?"

"Không có khẩu vị." Lục Khiêm nhìn từng giây từng phút trôi qua trên đồng hồ để bàn, đã hơn chín giờ, sao Tiểu Tốn vẫn chưa về? Chẳng lẽ thật sự gặp nguy hiểm?

Lòng của y đột nhiên kinh hoàng, trong lòng bất ngờ dâng lên cảm giác bất an mãnh liệt, trái tim như là bị người bóp chặt đến mức không thể hô hấp, máu trên mặt nháy mắt đã mất sạch.

"Không, Tiểu Tốn!"

Tiết Thần nghe được Lục Khiêm nhỏ giọng kinh hô, nhanh chóng chạy ra từ phòng bếp, nhìn Lục Khiêm vẻ mặt trắng bệch lo lắng hỏi: "Tiểu Khiêm, cậu làm sao vậy?"

Lục Khiêm mờ mịt cầm lấy tay anh, thất kinh nói:"Tiểu Tốn gặp nguy hiểm."