Chương 29: Mạo hiểm ( 2 )

Mọi người lại bàn bạc một ít chi tiết cụ thể, khởi hành về phía trấn nhỏ.

Trên một bãi đất cách trấn nhỏ không xa, Lục Khiêm dùng kính viễn vọng nhìn, bên trong trấn nhỏ lãng vãng không ít tang thi, số lượng giống như Tiết Thần đoán, có một cửa hàng thực phẩm cách đó hai mươi mét.

Lưu Xuyên quan sát xong, nói với Lục Khiêm: "Nhìn tình huống bên kia, trong trấn đã không còn người sống, cửa hàng thực phẩm kia hẳn là có không ít vật tư, chúng ta chọn chỗ đó, như thế nào?"

"Xuống tay với cửa hàng thực phẩm thì không vấn đề gì, nhưng đường trên trấn tích lớp tuyết quá dày, dưới tuyết khẳng định chôn không ít thi thể, bánh xe rất dễ bị lún xuống, xe của tôi đã cải tạo qua, chạy loại đường này ngược lại không vấn đề gì." Sàn xe Land Rover cao, là loại nổi bật trong các loại xe việt dã, sau khi Lục Khiêm bỏ nhiều tiền ra tìm người đến cải tạo, các tính năng đã tốt đến không thể tốt hơn, đường tuyết này không ảnh hưởng gì đến nó.

"Xe quân dụng của tôi cũng đã qua cải tạo, không cần lo lắng." Lưu Xuyên dám chở một đám người từ thành phố B đến A, còn hộ tống con gái của quan lớn, phương tiện không cải tạo sao đi nổi. Xe quân đội sàn còn cao hơn cả Land Rover, động cơ cũng mạnh, trên xe có mười người, mấy thùng dầu lớn và vật tư ít ỏi, tải trong như vậy không ảnh hưởng đến xe, trừ việc tốc độ hơi chậm lại một chút, các tính năng không có vấn đề gì.

"Lão Tam, hay chúng tôi ở lại đây chờ các chú, các chú lấy vật tư rồi chúng ta tiếp tục lên đường?" Lưu Thành mở miệng nói. Trên xe người già, trẻ nhỏ, hai người Lục Khiêm và Tiết Thần có thực lực mạnh, bèo nước gặp nhau không biết ai tin được ai, lỡ đâu xuất hiện tình trạng gì, cả nhà bọn họ đều đi tong.

Lưu Xuyên biết anh cả của hắn lo lắng điều gì, hắn cũng không muốn bí quá hoá liều mà hợp tác với người mình không biết rõ, còn đặt tính mạng cả gia đình mình lên, nhưng hôm nay bọn họ chỉ còn lại một chút vật tư, nếu không tìm thức ăn, bọn họ không bị tang thi cắn chết thì cũng chết đói.

Hắn kiên nhẫn giải thích: "Anh cả, cơ hội chỉ có một lần, chúng ta muốn từ lấy vật tư trên trấn, sẽ tạo tiếng động rất lớn, tang thi xung quanh nghe tiếng động sẽ chạy đến, cho dù chúng ta cố gắng trong thời gian ngắn nhất cũng khó rời khỏi trấn được."

Vợ Lưu Thành nói thầm: "Chờ một lúc rồi đi, cũng tốt hơn ném mạng mình một cách không rõ ràng? Đang yên lành ở thành phố B, tự nhiên chạy đến thành phố A làm gì..."

Lưu Cường nhịn không được, nói đệm vào: "Chị dâu cả, lão Tam làm nhiều như vậy còn không phải là vì chúng ta? Không có lão Tam, chúng ta có thể đợi ở căn cứ không? Không có lão Tam, chúng ta đã sớm chết trong miệng tang thi."

"Hắn có năng lực như vậy, sao không cứu em trai của tôi ra?" Vợ Lưu Thành nói xong mắt đỏ lên, cô chỉ có một em trai ruột, hiện tại mất liên lạc, sống hay chết cũng không biết, cô cực khổ cầu xin Lưu Xuyên giúp, hắn vẫn không chịu đi tìm em trai cô.

Cha Lưu thấy họ càng nói càng kỳ cục, cả giận nói: "Được rồi, bớt tranh cãi cho ta, tất cả mọi người nghe lão Tam là được! Vợ thằng cả, vợ thằng hai, bà (vợ ông), lát nữa trông chừng mấy đứa nhỏ cho cẩn thận, đừng làm cho bọn chúng sợ hãi, thằng cả, thằng hai, theo ta bảo vệ tốt xe, ta sống hơn nửa đời người, còn sợ gì vài tang thi sao? Ngô Lương, cậu lái xe đi."

Cha Lưu là lão quân nhân xuất ngũ, tính tình luôn luôn nóng nảy, chọc ông tức giận, không ai dám tranh cãi nữa, người lớn trẻ nhỏ ngoan ngoãn ngậm miệng. Từng người lo dọn dẹp đồ, sẵn sàng lần thứ hai khởi hành.

Lâm Hân rối rắm một phen, cuối cùng sợ hãi chiến thắng mặt mũi.

Cô kéo kéo áo lông trên người, lấy gương ra, chỉnh lại mũ trên đầu, sợ đầu tóc đầy dầu lộ ra, nhìn nhìn lại trên mặt không có gì bẩn. Trong gương hiện ra một khuôn mặt xinh đẹp lớn cỡ bàn tay, đôi mắt to mông lung ngập nước làm cô tin tưởng, cô không tin trên đời này có người đàn ông không yêu sắc đẹp!

Lâm Hân hít sâu một hơi, đeo lên khuôn mặt tươi cười ngoan ngoãn, đi đến bên cạnh Lục Khiêm bọn họ, e thẹn nói: "Tiền bối, em có thể ngồi chung xe các anh được không?"

Tiết Thần từ chối không chút do dự nói: "Trên xe chứa vật tư, không còn chỗ." Xe là không gian hai người của anh và Lục Khiêm, anh không muốn cho một cái bóng đèn lớn chen vào đâu.

Lâm Hân cắn cắn môi dưới có hơi tróc da: "Tiền bối, em không chiếm nhiều chỗ đâu mà, xin các anh đó."

"Không, cô xin tôi cũng vô dụng, trên xe thật sự hết chỗ rồi, nhanh lên xe Lưu Xuyên đi, chúng tôi muốn đi ngay lập tức."

Lâm Hân từ nhỏ đến lớn được cưng chiều trong lòng bàn tay, đời này chưa từng ăn nói khép nép cầu xin ai, càng không nói đến bị một chàng trai từ chối nhiều lần, lúc này tức giận sắc mặt thay đổi, quay đầu bước đi.

Chờ cô ta đi xa , Lục Khiêm cười trêu ghẹo nói: "Còn nói tôi không biết phong tình, nhìn xem, đại mỹ nhân bị anh dọa chạy rồi."

Tiết Thần híp mắt, trong giọng nói mang theo một tia nguy hiểm khó phát giác: "Cậu thích cô ta?"

Lục Khiêm không thèm để ý cười cười: "Làm sao có thể, ông ngoại nói, muốn kết hôn phải tìm vợ ôn nhu hiền lành giáo dưỡng tốt, cô ta rõ ràng không phù hợp tiêu chuẩn này."

Ôn nhu hiền lành...

Giáo dưỡng tốt...

Tiết Thần trong đầu đột nhiên hiện ra hình ảnh một cô gái đẫy đà dắt theo Tiểu Tiểu Khiêm đứng bên cạnh Tiểu Khiêm, khuôn mặt tuấn tú lúc đen lúc trắng, cuối cùng cúi đầu ủ rũ lên xe. Ra vẻ khoảng cách của anh vẫn kém xa cái tiêu chuẩn này...

Lục Khiêm một bên dùng kính viễn vọng quan sát tình huống phía trước, vừa nói với Tiết Thần: "Lưu Xuyên hẳn là người của quân đội, hiện tại dị năng giả phỏng chừng còn rất ít, chúng ta không biết thái độ của quân đội đối với dị năng giả như thế nào, lát nữa cố gắng đừng dùng dị năng trước mặt bọn họ."

"Ừ, cái này tôi biết. Còn Mèo Con thì thế nào đây?" Móng vuốt của Mèo Con mà lộ ra thì sẽ bị phát hiện nó khát với mèo bình thường.

"Một con mèo nhỏ mà thôi, bọn họ sẽ không quá để ý." Trên thực tế, rất nhiều động vật biến dị, quân đội cho dù muốn bắt biến dị thú làm thí nghiệm, cũng sẽ không bắt một con mèo mập.

Mèo Con nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, hoàn toàn không biết mình bị chủ nhân khịa.

Tới gần trấn nhỏ, tang thi trong trấn nghe thấy tiếng xe, tất cả đều khập khiễng nhích lại gần. Lục Khiêm dùng cung tiễn nỏ bắn vài tang thi đến gần, Mèo Con từ trên cửa sổ nhảy ra ngoài, cẩn trọng hoàn thành công tác "vạch đầu moi tinh hạch" của nó. Nó nhỏ nhắn, động tác mau lẹ, lại giảo hoạt, Lục Khiêm căn bản không hề lo lắng nó sẽ bị tang thi thương tổn.

Trên cổ mèo nhỏ có treo một túi đựng tiền mà Lục Khiêm cho nó, sau khi nó lấy được tinh hạch, thu móng vuốt dài lại, có thể vững vàng bắt lấy tinh hạch, thả vào trong túi, vô cùng tiện lợi.

Nhóm người Lưu Xuyên hiển nhiên cũng chú ý đến trạng thái kì lạ của mèo nhỏ, nhưng bọn họ lúc này cũng không có tâm tư để ngạc nhiên.

Cánh cửa của cửa hàng thực phẩm bị tang thi kéo cong, nhưng nơi bị kéo cong lại bị người bên trong chặn lại, căn bản vào không được. Lưu Xuyên một tay cầm súng, tay kia cầm xẻng công binh, đứng trên trần xe, dùng xẻng đập vỡ kính thủy tinh lầu hai, bởi vì nhà ở nông thôn không có thói quen lắp kính bảo vệ, anh ta thuận lợi trèo vào từ cửa sổ.

Vải bạt trên xe đã kéo xuống, tầm nhìn trống trải, chung quanh có bao nhiêu tang thi có thể nhìn thấy rất rõ ràng. Mấy người phụ nữ sợ tới mức sắc mặt xám trắng, lui sát trên xe, chị dâu cả và chị dâu thứ của Lưu Xuyên dùng khăn mặt gắt gao bịt miệng mấy đứa trẻ, ôm chặt chúng vào lòng.

Mấy người đàn ông cũng cầm xẻng công binh trong tay, đứng trên xe tập trung đề phòng, xẻng trong tay bị mồ hôi thấm ướt.

Lục Khiêm cùng Tiết Thần chia ra ngồi xổm hai bên xe, không ngừng dùng cung tiễn nỏ bắn chết tang thi. Theo thời gian từng giây từng phút trôi qua, tang thi tụ tập càng ngày càng nhiều, Lục Khiêm cùng Tiết Thần ném cung tiễn nỏ vào xe, lấy ống tuýp sắt đặc chế, bắt đầu vật lộn với tang thi. Ngã tư đường miễn cưỡng được cho là trống trải, là sân khấu rất hoàn hảo cho ông tuýp, Tiết Thần dồi dào sức lực, Lục Khiêm kinh nghiệm phong phú, trong mắt hai người bọn họ, tang thi và con người đã sớm thành hai thế giới, gϊếŧ nhiều chẳng có áp lực tâm lý gì.

Hai người bọn họ tôi luyện nhiều ngày như vậy, phối hợp rất ăn ý, xuống tay vừa chuẩn vừa ngoan độc, ống tuýp nhắm ngay đầu tang thi, đập một phát chết một con, đập đến mức đám tang thi xung quanh dần e ngại bọn họ.

Ngô Lương ngồi trên xe nhìn cảnh này nhiệt huyết sôi trào, máu hiếu chiến bốc lên, trong lòng dâng lên cảm giác hào hung: Đàn ông chân chính nên như thế! Mức độ kính phục trong lòng đối với hai người lại tăng thêm một bậc.

Lưu Xuyên lên tầng hai rồi chạy xuống lầu một, trong cửa hàng chỉ còn lại chút gia vị chứ chẳng còn gì. Hắn chỉ có năm phút, dù thất vọng cũng không dám lãng phí thời gian, ném hết gia vị vào balo.

Hắn đang định rời đi, sân sau của cửa hàng có hai nam nữ trẻ tuổi chạy ra, nhìn hai người khá giống nhau, có lẽ là hai chị em.

Lưu Xuyên mặc quân trang, bản thân là bộ đội đặc chủng, vừa nhìn là biết người của quân đội. Cô gái dẫn theo người em trai bị thiểu năng, từ sau khi X đại bùng nổ, họ luôn trốn trong cửa hàng nhà mình, sau khi cha mẹ họ biến thành tang thi, bị hai chị em cùng nhau gϊếŧ. Ngay lúc đó cô và em trai đều bệnh, đến khi khỏi bệnh muốn rời đi thì đã chậm, cô biết rằng nếu hai người tiếp tục ở lại trấn này thì sớm muộn gì cũng trở thành đồ ăn của tang thi.

"Anh ơi, anh là người của chính phủ đến cứu chúng tôi sao?" Trong mắt cô gái tràn ngập nước mắt và ánh sáng mong chờ.

Lưu Xuyên cười khổ một tiếng, chính phủ, quân đội, đã sớm không đáng tin cậy, nhưng lời này dù hắn có to gan cũng không dám nói, hắn lắc lắc đầu: "Không phải."

Cô gái vội vã cầu xin nói: "Vậy anh có thể dẫn cả hai chị em tôi rời khỏi đây được không?" Cô gái khẽ cắn môi nói tiếp, "Chúng tôi có lương thực, nếu anh đồng ý dẫn chúng tôi theo, tôi sẽ đưa lương thực cho anh." Cô gái dám nói như vậy, hiển nhiên có cơ sở để dựa vào.

Có lương thực Lưu Xuyên còn do dự gì, vội hỏi: "Vậy cô nhanh lên, chúng ta chỉ có ba phút thôi!"

Ngô Lương nhìn đồng hồ, sắp hết năm phút, nếu anh Lưu vẫn không đi ra, tang thi ngày càng nhiều, Tiết Thần và Lục Khiêm sắp chống đỡ không được, sau xe cũng nhiều tang thi, mấy người đàn ông Lưu gia trên xe, bó tay bó chân, chẳng ngăn nổi đám tang thi đó.

Ngô Lương cầm chặt tay lái, mồ hôi trên ót chảy xuống.

Lục Khiêm luôn tính toán thời gian, mắt thấy thời gian sắp hết, Lưu Xuyên vẫn chưa đi ra, y cũng âm thầm sốt ruột.