Chương 24: Tang thi vây thành ( 3 )

Đặng Thanh nằm mơ cũng không nghĩ tới căn cứ của gã sẽ bị tang thi vây công đơn giản như vậy, gã ép buộc bản thân đè nén lửa giận, gọi vài anh em họ của mình đến, tính toán chạy trốn từ đường hầm bí mật trong nhà. Đường hầm này là trong lúc thành lập căn cứ trấn Thanh Đồng gã nhất thời tâm huyết dâng trào xây dựng lên, cửa vào đường hầm là một căn phòng gã dùng để giấu vàng bạc châu báu, nó thông ra một nhà xưởng bên ngoài tường thành trấn Thanh Đồng, nơi đó gã có cất giấu vài chiếc xe, còn có một ít lương thực và vật tư, là là bài cuối cùng mà gã chưa lật, gã không ngờ mình lại dùng đến nó nhanh như vậy.

Đường hầm dài 2km, chiều rộng đủ cho hai người cùng đi, do hơn trăm người ngày đêm không nghỉ đào ra, mà sau khi những người này đào xong, đã bị gã bí mật gϊếŧ chết từng người một, hiện giờ chỉ có gã và vài anh em họ biết đường hầm tồn tại.

Sau khi Đặng Thanh khống chế toàn bộ trấn Thanh Đồng, cửa lớn nhà gã đã dùng một tấm thép cải tạo thêm một lần nữa, tang thi phải mất một lúc lâu mới vào được. Từ lúc Vương gia phân quyền, Đặng Thanh liền đem anh em họ của gã, thủ hạ đắc lực của gã sắp xếp ở gần nhà, lúc này trên trấn xảy ra chuyện lớn như vậy, phàm là không bị tang thi tóm được thì đều trong thời gian nhanh nhất tập hợp đến nhà Đặng Thanh.

Đặng Thanh cũng không cùng bọn họ nhiều lời, gọn gàng dứt khoát nói cho bọn họ biết muốn sống thì đi cùng gã, vợ con gì, không còn thì vẫn có thể tìm mới được, chứ mạng nhỏ chỉ có một cái, không còn nữa thì sẽ mất vĩnh viễn.

Những người này trên tay đã sớm dính đầy máu tươi, cũng hưởng qua tư vị mà quyền lực mang đến, đã sớm chán ngấy mấy bà vợ luống tuổi trong nhà, tuy rằng con trai con gái là cốt nhục của mình, có chút luyến tiếc, nhưng nghĩ lại thì, không còn cũng không sao, lại tìm một cô vợ đẹp khác rồi sinh là được. Đương nhiên, cũng có người không buông xuống được cha mẹ mình, vợ con còn có thể lại có, cha mẹ chỉ có một, không có sẽ không còn nữa.

Mọi người cân nhắc trong lòng nửa ngày, trong bốn mươi người, có ba mươi cá nhân trong thời gian ngắn nhất nguyện ý vứt bỏ vợ con bỏ lại cha mẹ để đi cùng Đặng Thanh, còn lại mười cá nhân tỏ vẻ, chính mình phải về dẫn cha mẹ đi cùng. Mười người này chân trước vừa đi, Đặng Thanh sau lưng liền khóa cửa nhà lại, tiếp đón những kẻ ở lại, cùng gã đi đến phòng giấu châu báu.

Những người này vừa nhìn thấy non nửa phòng châu báu hoàng kim ánh vàng rực rỡ, tất cả sáng mắt, người nông dân như bọn họ bán mặt cho đất bán lưng cho trời, chưa bao giờ nhìn thấy nhiều tiền bạc châu báu đến vậy? Dù lý trí họ đều biết vàng bạc không đáng giá như trước nữa, nhưng đã ăn sâu bén rễ trong tiềm thức.

Đây là những gì chúng ta cực khổ kiếm được, mọi người lấy được bao nhiêu cứ lấy, chỉ cần mọi người đã cầm được trong tay thì đều là của mọi người, mọi người tranh thủ thời gian, chậm, chúng ta ai cũng chạy không thoát." Đặng Thanh không ngốc, gã sẽ không vào lúc sinh mệnh đang nước sôi lửa bỏng mà để ý đến chút tài phú ấy, gây hiềm khích với thủ hạ, gã còn cần dựa vào những người này để chạy thoát, nếu có cơ hội, tốt nhất còn có thể Đông Sơn tái khởi*. (*: điển tích ý chỉ những cơ hội có trong tương lại, biết đâu còn tốt hơn hiện tại.)

Những người này vừa nghe thì kích động không thôi, hận không thể đeo lên cổ mình cả trăm cái vòng vàng, trên mỗi vòng cổ còn xỏ năm sáu mươi chiếc nhẫn kim cương lớn.

Bên ngoài âm thanh đập cửa càng lúc càng lớn , cũng không biết là tang thi hay là người, bọn họ cũng không nán lại trong phòng vàng nữa, đi theo Đặng Thanh cùng xuống đường hầm, phá hư cửa vào đường hầm, đi đến hướng ra khỏi trấn.

Tiết Giai Ngưng là tình nhân Đặng Thanh sủng ái nhất hiện nay, tự nhiên cũng được tốt số đi theo, nhìn thấy Đặng Thanh ném những người đàn bà khác ra ngoài làm đồ ăn cho tang thi, Tiết Giai Ngưng càng ngoan ngoãn như cừu, nhắm mắt theo đuôi mẹ của Đặng Thanh, sợ bị Đặng Thanh bỏ rơi.

Vương Lỵ chưa từng gặp tang thi, càng sợ tới mức hoang mang, cô biết rõ bây giờ có thể mang cô chạy thoát chỉ có Đặng Thanh, nhưng Đặng Thanh và mẹ gã không quan tâm đến cô, cô chỉ có thể bám chặt người cha chồng Lão Đặng mà cô luôn xem thường. Đặng lão đầu điên thì điên, nhưng vẫn nhận ra con dâu của mình, tùy ý để Vương Lỵ đi theo ông, Đặng Thanh tuy rằng không vui lòng mang cô đi, nhưng nể mặt cha nên vẫn đưa cô theo.

Đường hầm rất tối, rất dài, không cao lắm, người trưởng thành chỉ có thể cong thắt lưng đi về phía trước, bị bóng đêm bao phủ giam cầm khiến mọi người căng thẳng thần kinh, cho dù ngắn ngủi một giây đồng hồ, cũng làm cho người cảm giác như đã qua một ngày.

Rốt cục, đám người bọn họ cũng đi đến cuối đường hầm. Đặng Thanh tùy ý kêu một người mở cửa hầm ra, gió lạnh như băng lập tức ùa vào cửa, người mở cửa kia, cẩn thận ló đầu ra, từ khoảng cách không tính là quá xa của nhà xưởng đến trấn Thanh Đồng có thể nghe rõ tiếng kêu khóc vang lên từ trong trấn, rất khϊếp đảm, cửa nhà xưởng đóng chặt, không thấy tang thi xung quanh.

Người nọ nhỏ giọng báo an toàn, mọi người nhanh chóng chui ra khỏi đường hầm, bò lên chiếc xe Toyota Fortuner mà Đặng Thanh đã chuẩn bị, trong mỗi chiếc xe có sẵn rất nhiều đồ ăn, và mấy thùng lớn dầu ma-dút.

Chờ thủ hạ mở cửa lớn của nhà xưởng, như Đặng Thanh đoán trước, tất cả tang thi đều đã đi vây công trấn Thanh Đồng, quanh nhà xưởng im ắng đến một bóng quỷ cũng không có.

Bọn họ lái xe, đang lúc may mắn chạy ra ngoài, trong đường hầm đột nhiên đi ra một tang thi, bọn họ hoảng sợ, bật người ý thức được nơi đây không nên ở lâu, vội vàng lái ô-tô rời đi. Mấy chiếc Toyota này đã đặt trong nhà xưởng một thời gian dài, thời tiết giá lạnh như thế, dầu máy trong xe bị đông lại, xe không nổ máy được. Người ngồi ở phía sau xe, một bên âm thầm nóng lòng, một bên dùng cung tiễn nỏ bắn chết những tang thi từ đường hầm chui lên.

Ngay từ đầu, bọn họ còn may mắn, đường hầm nhỏ, mỗi lần chỉ có một tang thi chui ra, gϊếŧ không tính là lao lực lắm, nhưng rất nhanh cung tiễn bọn họ mang trên người không đủ dùng, vừa rồi vì để mang đi càng nhiều tài bảo, bọn họ ném hết đồ trên người xuống, thậm chí đem bao đựng tên trong cung tiễn ném xuống, vác vàng bạc lên người.

Cung tiễn bắn hết, tang thi trong đường hầm đi ra càng ngày càng nhiều, xe vẫn không thể khởi động, cho nên mọi người đều hoảng hốt.

"Chó, gϊếŧ chết chúng nó, cho bọn mày cắn chết cháu ngoan của tao, đánh chết chúng mày!" Đặng lão đầu điên điên khùng khùng đột nhiên thấy cửa lớn nhà xưởng xuất hiện mấy con chó, bật người nổi cơn điên, mở cửa xe cầm búa nhảy xuống xe.

"Ba!"

"Ông à!"

"Ba ơi!"

Đặng Thanh một nhà đồng thời kinh hô, Đặng lão đầu mắt điếc tai ngơ, mang theo búa lao về phía đám chó tang thi. Không biết ông lấy sức lức lớn như vậy từ đâu, chém chết hai con, nhưng mà, rất nhanh sau đó đám chó tang thi còn lại bao vây ông, ngắn ngủn vài cơn gió thổi qua, ông biến thành đồ ăn của chó tang thi.

Đặng Thanh nhìn ba mình bị chó tang thi cắn xé ổ bụng, hai mắt đỏ bừng, một cước đem Vương Lỵ đá xuống xe, Vương Lỵ tuyệt vọng cười thảm vài tiếng, rất nhanh bị nhóm tang thi và chó tang thi vây quanh.

Trong lúc nhóm tang thi chia sẻ máu thịt của cô, cô nghĩ, may mắn đứa con trong bụng vẫn chưa sinh ra, nó vĩnh viễn không cần gặp loại thống khổ này... Bảo bảo, chúng ta rất nhanh có thể gặp mặt ... Cô nhặt lên một viên gạch, hung hăng đập vào đầu mình.

Cô chết cũng không muốn biến thành tang thi!

Trong nhà xưởng tang thi càng ngày càng nhiều, rốt cục, có một chiếc xe nổ máy được, nhưng mà, Đặng Thanh cũng không có ở trên chiếc xe kia, mà người lái xe căn bản là mặc kệ bọn họ, trực tiếp chạy ra khỏi nhà xưởng.

Đặng Thanh và những người khác tuyệt vọng, bọn họ một bên ra sức gϊếŧ tang thi, một bên âm thầm khẩn cầu xe có thể nổ máy...

Cuối cùng, lái xe chết tại ghế lái, Đặng Thanh rốt cuộc kiên trì không nổi, té trên mặt đất, chung quanh vây đầy tang thi, bọn chúng xao động, nhưng cũng không có tiến lên, một tiếng hét ngắn, bọn chúng nghe lệnh tách ra một lối đi, một tang thi đỏ như máu ôm một tang thi sơ sinh có cái đầu to đi lên trước.

"Không, không, không nên, không được..." Đặng Thanh sợ hãi.

Tang thi không nghe hiểu lời hắn cầu xin tha thứ, móng tay thép vôn-fram xuyên thấu trái tim Đặng Thanh, cái chết trong nháy mắt, hắn rốt cục nhớ tới tang thi kia vì sao nhìn quen mắt như vậy.

"La... Đại sinh..." Hắn ta trở lại báo thù sao? Tang thi sẽ báo thù sao? Quá hoang đường đi...

La Đại Sinh nghiêng đầu, nó cảm thấy cái tên này hơi quen tai, nhưng nó nhanh chóng quên mất, nó không biết tại sao phải cố chấp với người trước mặt, nhưng hiện tại nó muốn biến tên này thành đàn em của mình. Đợi con mình uống máu xong, nó chỉ huy đại quân tang thi quay về trấn Thanh Đồng. Ở đó, còn rất nhiều đồ ăn thơm ngon...

Gác xép không gian không lớn, chỉ có sáu bảy mét vuông, có một cái giường nhỏ, có mấy rương nhỏ, bên trong tất cả đều là món đồ chơi và sách của Lục Khiêm và Lục Tốn khi còn bé. Trên gác xép có một cửa sổ kính hoa nhỏ, khi còn bé, Lục Khiêm và Lục Tốn thích nhất là nhìn xuyên qua cửa sổ kính hoa này nhìn bên ngoài, nhà xưởng ống khói toát ra khói đặc, nhìn người trên trấn bước chân vội vàng bận rộn, nhìn trời xanh vô biên vô hạn, ngẫu nhiên cũng sẽ bướng bỉnh, ném vài đồ vật linh tinh trúng người qua đường, bởi vì hai bọn họ khi còn bé trông rất ngoan, so với mấy đứa trẻ khác trong trấn, giống như là hoàng tử nhỏ bước ra từ truyện cổ tích, nên những người đi đường bị ném trúng cũng chỉ cười cười, không so đo với họ.

Nhưng mà, lúc này, Tiết Thần xuyên thấu qua cửa sổ này nhìn thấy một màn thảm kịch nhân gian.

Như Lục Khiêm đã nói, con người vì mạng sống, thật sự cái gì cũng có thể làm được, vợ chồng phản bội, cha con trở mặt thành thù, lấy oán trả ơn, vì mạng sống của mình, có thể đem bất kì kẻ nào đẩy vào miệng tang thi.

Đương nhiên cũng không phải không có, vì cứu người thân mà hi sinh thân mình, vì cứu bạn bè anh em mà xả thân cản tang thi, vì cứu người yêu mà cam tâm che chắn trước người họ. Đây là một bài kiểm tra, nhân tính đáng ghê tởm và sự thiện lương, vào giờ phút này dùng mạng sống và máu tươi viết lên câu trả lời.

Chính mắt nhìn thấy hết thảy, khác với phim điện ảnh ở rạp, ôm một gói bỏng ngô, một bên ăn bỏng một bên uống đồ uống ướp lạnh, một bên xoi mói người chế tác tang thi không đủ chân thật, máu không đủ đậm, hình ảnh thô ráp, nhân vật chính ngoại hình không đẹp, dáng người không tốt, xe không trải qua cải tạo, thân thủ kém thuật bắn súng yếu chỉ số thông minh thấp.

Khi thảm kịch xảy ra, con người phân vân giữa đúng sai thiện ác và việc sống sót, thì việc sống sót là thứ có ý nghĩa và cấp thiết nhất.

Tiết Thần tự hỏi mình không phải thánh phụ*, cũng không phải chúa cứu thế, nếu giờ phút này, người vây ở trong vòng tang thi là anh và Lục Khiêm, anh nguyện ý dùng máu thịt của mình đổi một con đường sống cho Lục Khiêm, nếu như là người khác thì anh không làm được... (*: tương tự thánh mẫu, thánh phụ là mấy bạn nam rảnh rỗi vác theo cái suy nghĩ " cứu vớt mọi người là việc tốt, sinh mệnh ai cũng đáng giá, cứu người giúp người a")

Rốt cuộc, anh chỉ là một con người bình thường ích kỷ.

Anh cảm nhận được nhiệt huyết dưới đáy lòng đang ngày một lụi tàn dần sau khi chứng kiến sự ghê tởm của lòng người, nhưng tính mạng con người hy sinh đầy bi tráng, lại khiến anh đau khổ kịch liệt và bi ai, chết chóc liên tục và sự đánh giá lòng người, khiến nội tâm Tiết Thần đến bờ vực sụp đổ, rơi vào sự mờ mịt không thấy lối ra.

Bên trong sự mờ mịt ấy, Tiết Thận cũng nhận rõ thực tế rằng, muốn sống sót nhất định phải mạnh lên! Trước mặt tang thi, tất cả âm mưu quỷ kế đều không thể dùng, thực lực tuyệt đối mới bảo đảm sống sót.

Lục Khiêm đứng ở bên cạnh, vừa dỗ dành mèo nhỏ đang xù lông vì sợ, vừa quan sát sự thay đổi của Tiết Thần. Nhìn thấy được kiên cường quyết tâm lần thứ hai của anh, nhưng mà, quyết tâm mạnh mẽ hơn vẫn còn chưa đủ...

Bên ngoài trên mặt đất trên ngã tư đường, đột nhiên hiện lên một tia sáng màu đất, nền xi-măng xuất hiện một vệt nứt dài.

"Dị năng giả!" Tiết Thần nhỏ giọng kinh hô, lần đầu tiên anh nhìn thấy dị năng giả khác.

+++++++++++++

Tác giả nói suy nghĩ của mình: Cấp bậc tang thi như sau:

Cấp 1: tang thi con người

Cấp 2: tang thi động vật

Cấp 3: Liếʍ thực giả

Cấp 4: Bò sát giả

Cấp 5: Cấp tốc giả

Cấp 6: Xé rách giả

Cấp 7: Tàn sát giả

Cấp 8: Bạo quân

Cấp 9: Trí tuệ

Cấp bậc tham khảo từ Resident Evil, và tác giả tự nghĩ thêm.