Chương 22: Tang thi vây thành ( 1 )

Lúc này, Tiết Thần đã bỏ thùng dầu cuối cùng vào trong xe, đóng cửa sau lại chuẩn bị lên xe, bỗng nghe Lục Khiêm nói: "Anh lái xe đi." Nói xong Lục Khiêm xuống xe, đổi qua ghế phó lái.

"Được."

"Chạy một vòng quanh trạm xăng dầu rồi chạy ra." Lục Khiêm vừa bình tĩnh chỉ huy, rồi lấy còi hơi sáng sớm đã chuẩn bị sẵn ra, y nhanh chóng lắp ráp chỉnh sửa, sau đó ném còi hơi đang kêu ầm ĩ ra ngoài cửa sổ xe, tang thi nghe tiếng sôi nổi ào tới, Tiết Thần đạp mạnh chân ga, xe bay nhanh, chạy thoát khỏi vòng vây tang thi.

Lục Khiêm lấy một mũi tên, lắp vào cung tiễn rồi nói với Tiết Thần: "Đốt."

Tiết Thần hiểu ý, bàn tay lóe lên một ngọn lửa, mũi tên bằng gỗ lập tức bốc cháy, y nhắm thẳng đến một thùng dầu ma-dút nhỏ trên mặt đất, Tiết Thần xông lên đường lớn, Land Rover mờ dần trong làn bụi.

Chỉ nghe "ầm" một tiếng lớn, cú nổ mạnh tạo thành một lực đẩy khiến xe bị xóc nảy, rồi nhanh chóng vững vàng chạy tiếp. Xa xa, trạm xăng dầu chỉ còn lại một biển lửa, cùng với tiếng nổ không ngừng vang lên, mấy trăm tang thi thống khổ gào thét...

"Tiểu Khiêm, vừa rồi cậu thật sự rất đẹp trai!" Tiết Thần dựng thẳng ngón cái, chỉ kém không trưng ra vẻ mặt hâm mộ cuồng nhiệt, diễn viên Hollywood cũng không thể đem đến phấn khích như vậy! Haha, không hổ là người mình thích!

Lục Khiêm hiếm khi tự kỷ: "Còn phải nói sao, không cần hâm mộ anh đây, anh đây chính là một truyền thuyết."

"Cậu cứ vênh mặt đi." Tiết Thần nhìn khuôn mặt nghiêng tinh xảo của Lục Khiêm mang theo vẻ tự tin và vui vẻ, tim đập thình thịch. Chậc, đây không phải là yêu sao? Nhưng đã sớm yêu rồi mà, đã chìm sâu đến mức không quay lại được.

Bởi vì đã chọn thời gian rời đi, Lục Khiêm có ngu mới về trấn Thanh Đồng giao một nửa đồ cho Đặng Thanh. Y và Tiết Thần chạy về hướng thành phố A, dựa theo nguyên tắc thỏ khôn có ba hang tìm mấy nông trại vắng vẻ sâu xa, sau khi diệt hết tang thi bên trong, chia đồ ra cất.

Cất dầu ma-dút và đồ ăn mà hôm nay thu hoạch, đã hơn chín giờ tối. Ban đêm tang thi càng hoạt động mạnh hơn ban ngày, gió thổi lạnh, tiếng tang thi gào thét vang lên khắp nơi, thỉnh thoảng còn có một con từ trong bóng tối nhảy ra, làm người ta dựng hết cả lông không rét mà run, không nên ở lâu bên ngoài.

"Tiểu Khiêm, cậu có phát hiện không, tang thi hình như còn nhiều hơn hôm trước?" Tiết Thần miệng thì nói chuyện tay lại đánh bay một tang thi đang chạy đến, cũng may bảo bối Land Rover của Lục Khiêm đã qua cải tạo, đổi thành xe khác có khi hư từ tám đời.

"Không phải hình như, chúng thật sự nhiều hơn mấy hôm trước, xem ra tang thi trong các thành phố bắt đầu chậm rãi khuếch tán ra bên ngoài."

Tại Trung Quốc, dù là đô thị lớn hay vài ba thành thị nhỏ, đều tụ tập một số lượng dân cư lớn, sau khi X đại bùng nổ, quân đội vì khống chế tình hình bệnh dịch lan tràn, cấm mọi người tùy ý ra khỏi thành phố, con người thì cứ lần lượt nhiễm bệnh, rất nhanh đã từ một thành phố khiến người hâm mộ trở thành một nơi cấm người sống.

Tang thi không có tư tưởng, bọn họ chỉ giữ lại khát vọng nguyên thủy nhất đối với máu thịt, thành thị dân cư đông đảo trở thành món điểm tâm to bự thơm ngon trong mắt bọn họ, tình hình ban đầu bệnh dịch bùng nổ, rất nhiều tang thi bị thành thị hấp dẫn, lang thang ở trong thành và xung quanh thành thị, vùng nông thôn ở ngoại thành hệ số an toàn tương đối cao hơn rất nhiều.

Theo số người chết và chạy trốn tăng lên, tang thi trong thành càng ngày càng nhiều, người sống càng ngày càng ít, nhóm tang thi đói khát sẽ đuổi theo người sống chạy trốn chậm rãi rời khỏi thành thị, khuếch tán ra phía ngoài, trên đường sẽ có nhóm tang thi bởi vì đủ loại nguyên nhân mà tụ tập lại với nhau, cuối cùng chậm rãi hình thành từ mấy trăm tang thi đến mấy trăm vạn tang thi rồi đến tang thi triều, máu thịt con người giống như biển báo giao thông chỉ dẫn tang thi triều chạy đến. Thế gian không còn niết bàn* và an bình.

(* theo Phật giáo :Niết Bàn là cứu cánh tối thượng của công phu hành thiền.

Nó là sự chứng ngộ được trạng thái buông bỏ và không dính mắc. Là những chúng sanh chưa giác ngộ, bị vô minh chi phối và không hiểu biết đúng đắn các pháp thế gian, chúng ta luôn bị dính mắc vào các pháp.

Chúng ta luôn bám víu và chấp chặt vào mọi việc; tuy nhiên, khi đạt được trạng thái buông bỏ, chúng ta sẽ chứng ngộ Niết Bàn.

"Niết Bàn" đôi khi còn được dịch là "sự dập tắc," và vì thế, nó có vẻ như là cái gì cấm kỵ, như là biến tất cả thành hư vô chẳng hạn. Nhưng thật ra Niết Bàn không đòi hỏi chúng ta phải tiêu diệt hay biến tất cả thành hư vô, nó chỉ đòi hỏi chúng ta buông bỏ tất cả.

Khi không bám víu hay dính mắc vào bất cứ điều gì, con người sẽ chứng ngộ Niết Bàn. Trong trạng thái không dính mắc ấy, con người đi vào một cảnh giới mới. Đó là một cảnh giới thiêng liêng và thánh thiện, không còn dấu vết của tham ái và chấp thủ mà chỉ có lòng bi mẫn thật sự tràn ngập và trào dâng. Con người sẽ cảm thấy bi mẫn với nỗi đau của chúng sanh, hoan hỷ với niềm vui của chúng sanh, hạnh phúc, và bình an. Con người ở trong trạng thái khinh an nầy không phải là vì họ đã đạt được một thành tựu cá nhân nào đó mà vì ở đó không còn ai cả. Không còn chấp vào thân nầy như là của ta; không còn chấp vào những quan điểm, ý kiến, tình cảm hay bất cứ cái gì khác nữa như là của ta; Ở đó chỉ có sự buông bỏ hoàn toàn. Khi buông bỏ hoàn toàn, bạn sẽ cảm thấy thư thái và bình an. Nhưng đây không phải là sự bình an và hạnh phúc bình thường mà người đời thường có. Chúng ta phải tu tập mới có được sự an lạc và hạnh phúc này.)

Tiết Thần dù sao cũng đã xem nhiều phim điện ảnh về tang thi, dễ dàng hiểu được lời Lục Khiêm, đối mặt với tương lai mù mịt tàn khốc, tâm tình của anh trở nên càng nặng nề, trong lòng dâng lên một chút vội vàng, vội vàng hy vọng mình có thể trở nên càng mạnh mẽ hơn.

Hai người đều rơi vào im lặng, không khí trên xe có vẻ ngột ngạt, mèo nhỏ miễn cưỡng nằm ghé vào chân Lục Khiêm, Lục Khiêm câu được câu không vuốt lông cho nó, ngẫu nhiên xoa bóp móng vuốt mũm mỉm của nó, thoải mái đến mức trong cổ họng nó phát ra âm thanh gru gru. Tiết Thần hâm mộ ghen tỵ các loại liếc mắt liếc nó một cái, không khí trong xe bớt nặng nề.

Xe chạy được mười phút, xa xa truyền đến một loạt tiếng súng hỗn loạn, lúc đi đến nơi phát ra tiếng súng, chỉ thấy một đoàn tang thi đuổi theo hai thanh niên trẻ tuổi đang chạy, hai người vừa chạy vừa nổ súng vào đàn tang thi phía sau, nhìn thấy đèn xe, vừa chạy về hướng chiếc xe vừa ra sức phất tay cầu cứu.

Cho dù Tiết Thần có lòng muốn cứu bọn họ, nhưng ngại khoảng cách quá xa, phía trước một mảnh đông nghìn nghịt rậm rạp tất cả đều là tang thi, anh cũng không dám tùy tiện xông lên phía trước.

"Quay đầu, chúng ta tìm đường khác quay về trấn Thanh Đồng." Lục Khiêm quyết định thật nhanh nói.

Tiết Thần theo lời quay đầu xe, hai người trẻ tuổi kia cho là họ muốn chạy trốn, tức giận đến mức vừa nổ súng về phía tang thi, vừa chửi ầm hai người.

"Thôi xong rồi, nhiều tang thi lắm, lão đại anh còn mấy viên đạn?" Thanh niên tóc hồng nhỏ tuổi hơn thở hổn hển hỏi.

"Còn một viên đạn, mẹ nó, chú thì sao?" Lão Đại trả lời, hai cây súng của bọn là cướp của cảnh sát, chính là dựa vào hai thanh súng này, bọn họ mới vất vả trốn được khỏi thành phố, lúc trước cùng chạy thoát có hơn mười anh em, hiện giờ chết hết chỉ còn lại hai người bọn họ .

"Em cũng chỉ còn một viên đạn ." Thanh niên tóc hồng nói dối, thật ra ổ đạn của anh ta còn hai viên đạn. Đột nhiên trong đàn tang thi có một tang thi lấy tốc độ cực nhanh đánh về phía anh ta, móng vuốt đen thui chỉ kém một chút là bắt được anh ta, thanh niên tốc hồng theo bản năng bắn một viên đạn về phía tang thi, viên đạn đâm vào ngực tang thi, tang thi hơi dừng lại một chút, rồi sau đó càng thêm phẫn nộ nhào về phía anh ta.

Một phát không trúng, sống chết trước mắt, tóc hồng không do dự chút nào, bắn nốt viên đạn cuối cùng...

"Lão Thất, con mẹ nó mày bắn lén tao?!" Lão Đại ngã quỵ trên mặt đất, máu trên đùi tuôn ra, ngửi được hương vị máu tươi, tang thi ở phía sau bay nhanh xông tới.

"Con mẹ nó mày là bạch nhãn lang*, lão tử cứu mày một mạng, thằng chó mày dám bắn tao, con mẹ nó mày không chết tử tế được! A!" Tang thi chạy đến đầu tiên cắn lên vai Lão Đại một phát, Lão Đại phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết, rất nhanh tang thi khác cũng xông tới. (*: chỉ kẻ vong ơn bội nghĩa, hai mặt)

"Tao không chết tử tế được? Con mẹ nó mày đừng quên, lần trước mày cũng đối xử như vậy với Lão Bát, đây là báo ứng, xứng đáng!"

Tóc hồng vừa dứt lời, Lão Đại liều mạng một hơi cuối, bắn viên đạn cuối cùng về phía anh ta, tóc hồng lên tiếng trả lời ngã xuống đất, trong tiếng kêu rên thảm thiết biến thành đồ ăn giữa bầy tang thi, bữa tiệc thịnh yến máu tanh bắt đầu trình diễn.

Sau khi Tiết Thần quay xe, đầu nhìn ra cửa sổ xe, vừa lúc nhìn thấy hết một màn này, đối thoại của hai người kia rơi hết vào tai anh. Gió lạnh gào thét thổi thẳng đến đáy lòng anh, cả người từ trong ra ngoài chết lặng, trong lòng anh đột nhiên sinh ra một loại ý tưởng hoang đường nhưng khó mà tin được: con người còn nguy hiểm hơn cả tang thi. Trong lòng Tiết Thần nhiều thêm một phần cảnh giác.

"Con thỏ bị ép nóng nảy sẽ cắn người, huống chi là người? Vì mạng sống, cái gì con người cũng có thể làm được." Lục Khiêm bỗng mở miệng nói, "Đi nhanh đi, những tang thi sắp chạy đến đây rồi."

"Ừm." Trên đường lái xe trở về, Tiết Thần thầm nghĩ, lần sau muốn cứu người nhất định phải suy xét rõ ràng, nếu không có ngày cái mạng nhỏ của mình bị ăn mất lúc nào không hay.

Tuyết trắng chiếu rọi ra ánh sáng thản nhiên, sau một tiếng kêu bén nhọn, nhóm tang thi đang ăn đột nhiên dừng động tác lại, giống như nhận được tin tức gì đó, xiêu vẹo tản ra hai bên tạo một lối đi ở giữa. Một tang thi cả người màu đỏ từ phía sau đi đến, quần áo trên người gã rách mướp, bộ phận cơ thể lộ bên ngoài quần áo đã không còn lớp da, cơ bắp màu đỏ sậm lỏa lồ ở bên ngoài, thỉnh thoảng có nước mủ nhơ nhớp chảy xuống, bề ngoài dữ tợn khủng bố đã vượt qua phạm vi của tang thi bình thường. Bên dưới cánh tay cường tráng của gã mang theo một đứa trẻ tang thi sơ sinh có cái đầu vô cùng lớn, tang thi sơ sinh ngửi được mùi máu của người, há to mồm, không ngừng quơ quơ cánh to nhỏ bé gầy yếu như cây gậy.

Tang thi quen tay ném đứa bé lại chỗ cơ thể chỉ còn một nửa của thanh niên tóc hồng, móng tay dài nửa thước cứng như thép vôn-fram đâm xuyên qua trái tim đang đập một cách mỏng manh của tóc hồng, nó rút ngón tay, dòng máu đỏ tươi theo đó mà mạnh mẽ trào ra, tang thi sơ sinh lập tức đi đến trên ngực tên tóc hồng, tham lam hút lấy.

Chờ sau khi máu trên người tóc hồng không thể chảy ra nữa, tang thi xách đứa trẻ lên, một lần nữa kẹp dưới cánh tay, trong miệng gã lại phát ra một tiếng rít ngắn ngủi, nhóm tang thi sôi nổi rung đùi đắc ý đi theo phương hướng do gã dẫn đầu.

Lục Khiêm và Tiết Thần về đến nhà, một nhà Tiết Nguyên Hồng không biết đi đâu, trong nhà tối đen không có một người. Tiết Thần dùng dị năng đốt bếp lò, nấu một nồi cơm, làm 3 món mặn một canh đơn giản, vừa ăn cơm chiều, vừa bàn tính với Lục Khiêm về tuyến đường mà ngày mai phải đi, vì số lượng tang thi tăng lên nhiều, bọn họ quyết định tiếp tục đi về hướng thành phố A thu thập vật tư, thuận đường xem xét địa hình.

Sau khi bàn bạc xong mọi chuyện, Lục Khiêm và Tiết Thần từng người rửa mặt chuẩn bị đi ngủ. Tiết Nguyên Hồng bọn họ vẫn không trở về, Lục Khiêm đoán bọn họ có thể đã tìm được nơi ở khác, không muốn tiếp tục ở lại nơi này chịu "uất ức". Tiết Giai Ngưng chưa bao giờ che dấu trước mặt người khác quan hệ của cô ta và Đặng Thanh, chuyện hai người bọn họ gian díu với nhau tại toàn bộ trấn Thanh Đồng cũng không phải tin tức mới lạ gì, có tầng quan hệ này, hơn nữa hiện tại Tiết Giai Tuấn cũng có "tiền đồ", tốn chút lương thực nhỏ tìm nhà ở trên trấn không phải chuyện khó.

Bọn họ không muốn nhận "uất ức", Lục Khiêm cũng chẳng vui lòng để bọn họ ở lại nhà mình, ước gì bọn họ dọn ra ngoài, lúc này liền đem cửa chống trộm trong nhà khóa trái, đừng nói trên tay bọn họ không chìa khóa, cho dù có cũng khó mà mở được.

Trong nhà rốt cục không còn người ngoài, tâm tình Lục Khiêm rất tốt, đặc biệt hào phóng thưởng cho Mèo Con một chén nước hồ đun sôi pha với sữa đầy, mèo nhỏ buổi tối ham ăn cố ăn hết một con cá no căng bụng, ngửi mùi sữa mê người, hối hận không thôi. Miệng liếʍ vài hớp đã no rồi, bụng tròn trịa thật sự căng không đỡ nổi nữa, cuối cùng đành phải từ bỏ. Đôi mắt hổ phách tiếc nuối không tha nhìn chén sữa thêm vài lần, nhảy lên giường Lục Khiêm, đầu nhỏ cọ vài cái tiến vào trong ổ chăn, meo meo nũng nịu kêu to, đến khi Lục Khiêm bất đắc dĩ ôm nó vào trong ngực, mới ngoan ngoãn câm miệng, ngạo kiều liếʍ liếʍ cằm Lục Khiêm, trong ánh mắt chớp hiện lên vẻ "coi như nhà ngươi biết điều", Lục Khiêm không khỏi bật cười, búng nó một cái, mèo nhỏ bất mãn định phản kích, một người một mèo chơi đùa một lúc rồi rơi vào mộng đẹp.

Trong khách phòng cách vách, Tiết Thần nghĩ chuyện đã xảy ra hôm nay, tâm tình phiền muộn, nằm lăn qua lăn lại mãi không ngủ được, đứng dậy, mở cửa sổ ra hít thở không khí. Ngoài cửa sổ, đêm trắng tuyết, bông tuyết hỗn loạn không ngừng rơi xuống, ngẫu nhiên có mấy hộ gia đình lóe ra ánh sáng đèn điện, trong không khí thoang thoảng mùi hôi thối của tang thi, nghe mùi hương này, tâm tình của anh không thể thả lỏng, ngược lại càng thêm phiền toái, phiền toái tích tụ dưới đáy lòng, anh cảm thấy mình như con thú bị vây nhốt trong l*иg, không biết trút vào đâu.

Đêm càng khuya, tâm trạng càng bất ổn, mùi hôi thối trong gió lạnh như càng nồng nặc hơn, trong lòng Tiết Thần dâng lên một nỗi bất an. Loại cảm giác này tương tự lúc ban ngày tại trạm xăng dầu bị tang thi vây khốn.

Chẳng lẽ... sắc mặt Tiết Thần đột nhiên trở nên cực kì khó coi, trong đầu đột nhiên bay ra bốn chữ: tang thi vây thành.