Điều này khiến cho Viêm Tự trở nên kỳ quái. Không ít người muốn nịnh bợ Viêm gia, trăm phương nghìn kế giới thiệu đối tượng cho hắn. Bọn họ thật trẻ tuổi và xinh đẹp. Hắn cũng nhiều lần thấy không ít, những người đó đến đây với nhiều hy vọng, vừa nhìn thấy bộ dáng của hắn. Nếu lá gan lớn còn có thể duy trì được vẻ mặt trấn định, còn nếu nhát gan căn bản liền cửa cũng không dám vào, liếc nhìn hắn một cái, trực tiếp xoay người liền chạy. Phản ứng của Đường Thời thật ngoài ý muốn, khiến cho Viêm Tự thực ngạc nhiên. Hắn nghĩ rằng Đường Thời không có chú ý tới khuôn mặt dưới vành nón của hắn. Vì thế đem mũ lưỡi trai lấy xuống dưới, ném ở bên cạnh.
Đường Thời lấy nước trở lại, liếc mắt nhìn Viêm Tự một cái, má trái của hắn bị bỏng nặng xác thật có chút dọa người, Đường Thời trải qua mạt thế, những thứ khủng bố đều đã thấy qua, lại như thế nào sẽ bị một khuôn mặt dọa sợ? Hắn đem Red Bull trong tay đưa cho Viêm Tự, Viêm Tự thích uống Red Bull, Đường Thời biết, chính hắn cầm lấy nước khoáng, hé miệng ra để uống.
Viêm Tự vẫn luôn quan sát phản ứng của Đường Thời, nhìn đến mặt của hắn cư nhiên còn có thể như thế này cũng không sao cả, nên nói cung phản xạ của hắn dài hơn so với những người khác, vẫn là hắn căn bản là không sợ chính mình bị như vậy?
Đường Thời như là nhìn ra ý nghĩ của Viêm Tự, nhìn chằm chằm má phải của Viêm Tự hoàn hảo nhìn trong chốc lát, cười nói: “ Là một người rất soái, chính là sẹo ở bên má trái quá cá tính.”
Viêm Tự xác thật rất tuấn tú, đời trước thời điểm Đường Thời gặp được hắn, hắn đã bình phục, nếu không phải Đường Khế nói cho hắn, hắn căn bản không biết Viêm Tự từng trải qua như vậy. Khi đó Viêm Tự, mặt mày thâm thúy, ngũ quan cương nghị, mũi cao thẳng tắp, lông mi lại vừa dày vừa dài, thời điểm hắn nheo lại đôi mắt phi thường có mị lực.
Viêm Tự nhướng mày nhìn Đường Thời, “Tôi như vậy, cậu không sợ hãi?”
Đường Thời nhún nhún vai, trêu chọc nói: “Tốt xấu gì đều vẫn là đàn ông, có cái gì phải sợ?”
Hắn gặp qua quá nhiều Dị tộc đáng sợ, việc sợ hãi một nhân loại là không có đạo lý.
Viêm Tự rất ít khi nở nụ cười, Đường Thời nói không sợ hắn, trong lòng không cam lòng đi. Hắn chỉ nghĩ Đường Thời là nói ngoài miệng, cho hắn lưu lại một chút mặt mũi mà thôi, cũng không phải là thật sự.
Đời trước Đường Thời không có tới ước hẹn, phỏng chừng Viêm Tự lúc ấy nghĩ là, Đường Thời sợ hắn sợ đến nỗi liền gặp mặt cũng không dám. Không nghĩ tới, Đường Thời lúc ấy sợ là không biết hắn là người tàn tật, không đồng ý thân cận, bất quá là không tiếp thu được sự an bài của Đường Minh Hải, chỉ là đơn thuần phản kháng Đường Minh Hải thôi.
Đường Thời không biết, đời trước có phải hay không trốn tránh việc thân cận cùng Viêm Tự đã tạo thành bóng ma tâm lý cho Viêm Tự hay không. Lại một lần nữa gặp mặt, Viêm Tự đã nhận ra hắn, cho nên thái độ của hắn mới có thể ác liệt như vậy. Nhưng mà Viêm Tự lại không phải là loại người lòng dạ hẹp hòi. Khi đó Đường Thời thường xuyên bị hắn mắng, lúc gặp chuyện thường mắng hắn không dụng tâm.
Thời điểm mỗi khi Viêm Tự mắng hắn, Đường Thời đều sẽ phi thường tức giận, luôn muốn tìm được cơ hội để mắng trở lại. Hiện tại ngẫm lại, đời trước, một người giống hắn tư tưởng đơn giản như vậy, ngũ quan lãnh đạm có thể ở thời đại mạt thế sống quá ba năm, chỉ có thể nói ít nhiều gặp được mấy người bằng hữu không tồi, cũng coi như vận khí của hắn tốt, thường xuyên sẽ được quý nhân trợ giúp, nhưng đáng tiếc, cuối cùng không chỉ có vứt bỏ mạng nhỏ của chính mình, còn liên luỵ tới Viêm Tự.
Cuối cùng một lần lấy nhiệm vụ săn gϊếŧ tang thi cấp 5. Dựa theo đánh giá của Lục Xuyên, nhiệm vụ lần này nguy hiểm cũng không lớn, lại còn có có thể lấy được vật tư ở trên người tang thi cấp 5, phi thường có lời. Sau khi Viêm Tự biết, liền mắng Đường Thời chán sống, hắn chỉ mới là Thức Tỉnh giả cấp 4 mà lại muốn đi săn gϊếŧ tang thi cấp 5, này không phải là tự đưa đồ ăn cho tang thi cấp 5 thì là cái gì? Đường Thời không phục, hắn tuy rằng là Thức Tỉnh giả cấp 4, nhưng cùng với Lục Xuyên và Đường Khế, ba người bọn họ chẳng lẽ không săn gϊếŧ được một con tang thi cấp 5? Bị Viêm Tự mắng, Đường Thời phi thường giận dỗi đến phát run .
Ngày hôm đó xuất phát, Viêm Tự lấy cớ có nhiệm vụ, trùng hợp cùng đường, cũng đi cùng. Chỉ là không nghĩ tới, vận may không tốt, nơi bị chiếm cứ đâu chỉ là một con tang thi cấp 5, mà còn có một con tang thi đẳng cấp cao hơn, vào thời khắc sinh tử, Viêm Tự thuận lợi đánh con tang thi kia bị thương, đem lửa giận của con tang thi cấp cao toàn bộ kéo qua. Thời điểm Viêm Tự dẫn tang thi kia rời đi, Viêm Tự đối mặt với Đường Thời rống lên một câu, “Về sau làm việc đừng lại không có đầu óc như vậy, phải có chủ kiến cho chính mình và đừng quá tin tưởng lời người khác nói!”