“A Mạc, con không có bị gì chứ?” Ở trên bàn cơm, La Dịch Di hỏi thăm một cách thân thiết, nhưng trong mắt của Thương Viêm chỉ toàn là châm chọc.
Hiện tại cậu, Diễm Quân Ly, Lưu Sở Thiên, Lâm Lăng, La Dịch Di đều ngồi cùng ở một cái bàn lớn, người duy nhất vắng mặt chính là Dư Vũ. Mà ở xung quanh bọn họ đều là người hầu, trong đó có một vài tên thân thể cường tráng, cho dù nhóm người đó đều đã ngụy trang, nhưng muốn nhìn rõ cũng không phải khó khăn gì.
Thương Viêm ngồi ở bên cạnh La Dịch Di, cho dù cậu không thể nhìn ra cảm xúc của La Dịch Di, nhưng giờ phút này cậu có thể tưởng tượng được tâm tình của bà ta. Hiện tại, cổ phần công ty Diễm thị không đáng một xu, ngược lại những vật tư mà bà ta tận tâm giao cho cậu mới là thứ quan trọng.
Trong trí nhớ của Diễm Quân Mạc, lúc người mẹ ruột này biết Diễm Quân Mạc bị Dư Vũ làm nhục, thì chẳng có bất kỳ phản ứng gì, ngược lại còn đem Diễm Quân Mạc đẩy vào trong hố sâu, mục đích là muốn giữ lại tên dị năng giả hệ gió kia.
Điều đó cũng dẫn đến việc Diễm Quân Mạc điên cuồng chạy trốn khỏi nơi này, sau đó được Chung Hư Lữ cứu, tiếp theo thì Diễm Quân Mạc mang theo Chung Hư Lữ trở về. Bất quá kết quả cuối cùng là Chung Hư Lữ nhân từ chỉ giáo huấn Dư Vũ một chút, rồi đuổi hắn ra khỏi nơi này.
Về phần La Dịch Di, Chung Hư Lữ cũng không dại gì mang tội danh gϊếŧ người trên lưng, Diễm Quân Mạc đã không mở miệng bảo gϊếŧ La Dịch Di, dù sao việc này cũng sẽ khiến cho ấn tượng về cậu trong lòng Chung Hư Lữ cường giả bị sụp đổ.
Nhưng buồn cười chính là cuối cùng, sau khi cậu ta giúp Chung Hư Lữ chiếm được bàn tay vàng, thì bị La Dịch Di tính kế, vứt cho đám tang thi nuốt sống.
“Keng” đó là thanh âm bát đũa va chạm. Sau khi nghe thấy quan tâm giả dối của La Dịch Di, Thương Viêm giận tái mặt, dùng sức dằng đũa xuống, âm thanh vang dội khiến mọi người chú ý.
“Bà luôn làm cho người khác cảm thấy ghê tởm, La Dịch Di.” Thương Viêm không lưu tình chút nào mà nhìn thẳng tắp La Dịch Di, đôi mắt đen sâu thẳm mang theo hận thù dày đặc, nỗi căm thù phát ra nhè nhẹ từ đó.
“Tôi tên Thương Viêm, còn về cái tên kia, đưa cho chó ăn thì sẽ tương đối hơn.” Thương Viêm đột nhiên mỉm cười, vươn tay ra, đem cả bàn đồ ăn trước mặt mọi người chậm rãi hất xuống đất.
Bây giờ chính là thời kì cướp đoạt thực vật, hành động này của Thương Viêm không thể nghi ngờ là sẽ khiến cho người khác phẫn nộ, nhưng nhóm người hầu đều biết tuân theo quy củ, ngay cả khi cậu làm vậy cũng không tiến lên một bước.
Hành động không chút khách khí này của Thương Viêm không phải La Dịch Di không đoán trước, bà biết Diễm Quân Mạc sẽ thay đổi, nhưng bà không thể tưởng tượng rằng lại khác xa đến như vậy, giống như là đổi thành một người khác.
La Dịch Di híp mắt nhìn Thương Viêm, lúc nghe thấy ngay cả tên của mình nó cũng muốn từ bỏ thì bà có chút ngoài dự liệu, nhưng bà biết người trước mắt cùng với con trai bà lúc trước khác nhau. Vì thế, khi nó mang theo Diễm Quân Ly trở về, bà cũng không có ngu xuẩn đến nỗi nảy sinh ý tưởng mượn sức nó.
La Dịch Di quan sát xung quanh, Lâm Lăng cúi đầu chọc chọc cơm trắng trong chén của mình, tóc hơi dài che đi đôi mắt, khóe miệng cậu ta nhếch lên, không khó nhìn ra châm biếm mà cậu ta dành cho bà.
Ngồi bên cạnh Lâm Lăng là Lưu Sở Thiên kia, ánh mắt của gã hoàn toàn không cố kỵ mà đảo trên người bà, trong đó có một chút châm chọc, một chút đáng thương, lại thêm một chút nghiền ngẫm.
Về Diễm Quân Ly ngồi kế Thương Viêm, từ lúc Thương Viêm hồ nháo, thì ánh mắt của Diễm Quân Ly chỉ tập trung trên người Thương Viêm, trong đôi con ngươi thâm trầm là ý cười nồng đậm, tựa như cơn gió mùa xuân lan tỏa ra ấm áp.
Biểu cảm này của Diễm Quân Ly không chỉ làm cho La Dịch Di cảm thấy vô cùng kinh ngạc, mà ngay cả người hầu ở một bên đối với việc y hoàn toàn thay đổi cũng lộ ra vẻ mặt ngơ ngác.
Đối với biểu cảm kinh ngạc của những người này, Lâm Lăng và Lưu Sở Thiên đều thu hết vào đáy mắt, nhớ lúc trước thời điểm bọn họ nhìn thấy Ly thiếu gia như vậy cũng không khác gì họ, hiện tại nhìn thấy người khác cũng khϊếp sợ giống mình, cảm giác thật không tồi.
“Các người đã không nói tình cảm, thì cứ như vậy đi.” La Dịch Di vừa dứt lời, ánh mắt đảo qua, hơn mười họng súng liền chĩa vào ót bốn người. Đồng thời còn có vài dị năng giả đứng chung quanh La Dịch Di, bảo vệ bà ta.
“Bà sẽ không cho rằng chỉ như vậy là có thể giải quyết chúng tôi?” Lưu Sở Thiên trưng ra vẻ mặt thoải mái, hoàn toàn không đem mấy họng súng đó để vào mắt, có chút buồn cười mà nhìn gương mặt tự tin của La Dịch Di.
“Thân thủ các người thật sự rất cao, nhưng thân thủ của cậu ta thì tôi rất rõ ràng, ít nhất sẽ không tránh được đạn.” La Dịch Di liếc mắt nhìn Thương Viêm bên cạnh, đó là ánh mắt khinh miệt.
Bà đã nghĩ qua, cho dù là thân thủ của bọn họ rất tốt, có lẽ còn có thêm dị năng, nhưng ở nơi này, thời gian dị năng xuất hiện chỉ mới trong vài ngày, dị năng cũng không có cường đại bằng súng. Lại có thêm một cái đuôi nhỏ kéo chân, nhìn ba người này đối với phế vật kia coi trọng như vậy, thì bà đủ hiểu, nhược điểm này rất đáng giá để lợi dụng.
“Xử lý tốt.” La Dịch Di không quay đầu lại mà ra khỏi phòng, cũng bởi vì vậy mà xem nhẹ trêu tức trong mắt Thương Viêm, cậu sẽ trả cho bà ta một món quà lớn.
Đi ra cửa phòng, La Dịch Di nghe thấy được từng đợt tiếng súng ở sau lưng, khóe miệng là một tia cười đắc ý thoải mái, nhưng vì cái tự tin này mà làm cho bà ta hối hận.
“Pằng pằng!” “Pằng pằng!” tiếng súng liên tục không dứt, mãi đến khi chúng nó không còn sót lại viên đạn nào nữa thì mới ngừng. Tuy nhiên những tên cầm súng kia, ngoại trừ vẻ khϊếp sợ ra thì chẳng còn dư thừa gì khác, cho dù bọn họ đang sử dụng vũ khí để gϊếŧ người, nhưng kết quả đạt được lại khiến bọn họ cảm thấy quái dị.
Rõ ràng mục tiêu ở phía trước, bọn họ cũng cầm súng mà bắn về phía trước, thế nhưng mấy cái mục tiêu kia lại trưng ra vẻ mặt hứng thú đứng nhìn bộ dạng ngu xuẩn của bọn họ.
Nghĩ đến lời nói vừa rồi của nam nhân kia, hành động của bọn họ cũng có thể được giải thích phần nào. Y nói, bọn họ sẽ phục tùng vô điều kiện.
“Còn không ra à?” Diễm Quân Ly chuyển hướng nhìn đến vài cái góc, bóng người giật giật, tiếp đó là một vòng công kích mới, đến từ những dị năng giả.
“Dị năng sức mạnh, dị năng tốc độ, dị năng ẩn hình, dị năng hệ băng.” Thương Viêm được Diễm Quân Ly bảo hộ trong ngực, nhanh chóng nói ra năng lực của các dị năng giả. Thương Viêm cũng chẳng vì dị năng giả xuất hiện mà nảy sinh biến hóa gì lớn, dị năng giả cấp 0 cũng không có bao nhiêu ưu thế, tuy nhiên đây chẳng qua là so với BOSS thôi.
Đối với 4 tên dị năng giả này, hai người Lâm Lăng và Lưu Sở Thiên cũng hiểu được là phải cố hết sức, xử lý sao cho nhanh. Những tên kia bản thân đã là sát thủ, tuy rằng không bằng Lưu Sở Thiên và Lâm Lăng, nhưng nói đi nói lại cũng không phải dễ đối phó .
“Ca, đi thôi.” Thương Viêm nhìn hai người dần dần bị ép xuống hạ phong, thì thầm bên tai Diễm Quân Ly, muốn Diễm Quân Ly mang theo cậu rời đi. Sắc mặt không có gì thay đổi nhưng thái độ lại cho thấy không có chút không giống với bình thường.
Kiên nhẫn của cậu đã dùng sạch, cậu muốn tới chỗ Dư Vũ.
“Cùng nhau luyện tập một chút đi, đến khi Lưu Sở Thiên và Lâm Lăng chán, thì các người liền tự sát.” Diễm Quân Ly cũng không có kiên nhẫn, hiện tại toàn bộ tâm tư của y đều đặt trên người Thương Viêm.
Diễm Quân Ly dùng một câu nói khiến cho công kích của bốn dị năng giả lập tức yếu đi, ý tứ của cùng luyện tập thì ai cũng biết rõ, đó chính là nói … không được gây thương tổn.
“Ly thiếu gia đi thong thả, Viêm tiểu đệ cũng chơi vui vẻ.” Lâm Lăng nở nụ cười, cười đến không có ý tốt. “Chúng tôi cũng sẽ chậm rãi mà hưởng thụ khoảng thời gian thư giãn này a~” Lưu Sở Thiên cũng cười, cười đến rắp tâm bất lương.
“Đúng rồi, máu của anh có khác lạ.” Thương Viêm cau mày, nói ra cho Lưu Sở Thiên, tuy rằng cậu đang nôn nóng đi gϊếŧ Dư Vũ, nhưng cậu vẫn lý trí mà nói cho Lưu Sở Thiên biết dị năng của gã là gì. Hiện tại, Lưu Sở Thiên cũng không thể lẹt đẹt chạy theo phía sau.
Lời nói này của Thương Viêm có đủ độ trực tiếp và rõ ràng, đã được BOSS ngầm thừa nhận, cậu cũng không muốn lãng phí nhiều thời gian để che giấu cái gì. Chi bằng cứ như vậy, dù sao chỉ cần BOSS tín nhiệm cậu, Lưu Sở Thiên và Lâm Lăng cũng sẽ không hỏi đến.
Lâm Lăng và Lưu Sở Thiên ngẩn ra, động tác trên tay cũng dừng lại, dại ra mà nhìn theo Diễm Quân Ly cùng Thương Viêm rời đi, đến khi cửa lớn cản trở tầm mắt. May mắn, địch nhân đã được hạ lệnh, động tác cũng vì hai người không động đậy gì mà ngừng lại.
Thương Viêm từ khi bước ra liền trầm mặc, làm cho lòng Diễm Quân Ly trầm xuống, tuy rằng không có cách nào biết được em trai y đã gặp phải chuyện gì, nhưng từ nay về sau Tiểu Viêm sẽ ở trong bảo hộ của y.
“Tiểu Viêm.” Diễm Quân Ly nhanh chân bước lên một bước, đem đầu Thương Viêm ấn vào trong ngực, tại bên tai Thương Viêm, khe khẽ nói ra lời hứa hẹn, thanh âm rất nhẹ nhưng trọng lượng của ý tứ kia lại chẳng có cách nào xem nhẹ .
“Anh sẽ bảo vệ em, mặc kệ có phát sinh chuyện gì đi nữa.” Tiếng nói trầm thấp mang theo ma lực tiến vào tai, trong lòng Thương Viêm có chút luống cuống, như bừng tỉnh từ trong mộng. Thương Viêm sợ hãi mà mở to mắt, trong ấy là cảm xúc phức tạp,đan xen một chút sợ hãi.
“Mặc kệ em là ai?” Thương Viêm nhắm mắt lại, che giấu mâu thuẫn dưới đáy lòng, tiếng nói nhỏ xíu nhưng vẫn không bị Diễm Quân Ly bỏ qua, tuy rằng không biết rõ nguyên nhân vì sao cậu hỏi như vậy, nhưng cũng không gây trở ngại đến hứa hẹn của y.
“Mặc kệ em là ai, mặc kệ em trở nên như thế nào mặc kệ là lúc nào, mặc kệ là ở đâu, anh đều sẽ luôn che chở em, yêu thương em, em vẫn sẽ luôn là em trai của anh.”[nhớ đó] (hẳn là em trai==”)
Diễm Quân Ly như đang dỗ con nít, trên hành lang vắng vẻ thấp giọng hứa hẹn, tựa hồ không phát hiện loại tình huống này rất kỳ dị, lời nói cứ như tình nhân với nhau, đã vậy hai người vẫn còn ôm ấp, an ủi và được an ủi.
Trong đầu Thương Viêm tràn ngập những lời nói cưng chiều đến vô tận này. Có thể làm em trai của y thật tốt, Thương Viêm nghĩ như vậy.
Ký ức của Diễm Quân Mạc cho cậu những ảnh hưởng quá sâu, trước đó chỉ mơ hồ biết một chút khái niệm, nhưng lần này, cậu không chỉ tiếp nhận hoàn toàn ký ức của Diễm Quân Mạc, mà ngay cả cảm giác cùng ý muốn cũng nhận được hết thảy, làm cho cậu hận không thể không gϊếŧ Dư Vũ ngay.
Bất quá, hiện tại đã tốt, Thương Viêm ngẩng đầu, cùng Diễm Quân Ly nhìn nhau. Đôi mắt trong trẻo kia phản chiếu ánh sáng của buổi sớm mai, phiến môi mềm mại tựa như những cánh hoa hồng đang kéo lên độ cong, xinh đẹp và ỷ lại.
Thương Viêm như vậy, Diễm Quân Ly chưa từng thấy qua, loại điềm tĩnh này của Thương Viêm khiến Diễm Quân Lý có phần hoảng hốt, ánh mắt không chút che giấu mà nhìn Thương Viêm. Máu của y chảy loạn xạ trong trái tim, như là là đã hiểu được gì đó, nhưng lại giống như vẫn còn đang nghi hoặc.
“Cám ơn anh, Ca.” Thương Viêm rời khỏi ôm ấp của Diễm Quân Ly, khôi phục tinh thần phấn chấn, làm cho Diễm Quân Ly cũng tỉnh táo theo, Diễm Quân Ly không tiếp tục lo lắng. Về phần những tâm tình kỳ quái đó thì y vứt sang một bên, dù sao sau này y cũng sẽ rõ, chỉ cần còn đứng bên cạnh người đã gây nên nó là được.
Ánh mắt của Diễm Quân Ly nhìn Thương Viêm, có thể bản thân y cũng không biết nó có bao nhiêu ái muội, mà Thương Viêm cũng chẳng hề phát hiện ra Diễm Quân Ly một chút cũng không thích hợp, bởi vì cấp bậc của cậu quá thấp, không có cách nào phân biệt được cái gì xảy ra~ ╮(╯▽╰)╭
“Trước tiên đi xử lý La Dịch Di, tiếp theo xử lý Dư Vũ.” Đối với đề nghị của Diễm Quân Ly, Thương Viêm đã không quá chấp nhất với Dư Vũ, nên cậu cũng chẳng phản đối, dù sao bây giờ Dư Vũ chính là cá trong chậu chim trong l*иg, không sợ chạy khỏi tay. Ngược lại La Dịch Di, chỉ cần không chú ý thì sẽ liền biến mất.
Bộ dáng Thương Viêm hứng trí bừng bừng làm cho Diễm Quân Ly không khỏi sinh ra thương tiếc, đồng thời còn có một tia tàn bạo rõ ràng cùng với chiếm hữu đến khó hiểu, cuối cùng, trở thành một hồi gợn sóng, ẩn sâu tận đáy lòng.
‹Thương Viêm, có khi nào cậu không thể xuống tay không?› Âm thanh của hệ thống đột ngột xuất hiện, giọng điệu đạm mạc làm cho Thương Viêm không thể nào biết được tâm tình hiện tại của nó.
‹Sẽ không› Thương Viêm cũng hờ hững đáp lại hệ thống, tay siết đến thật chặt. Cậu đã sớm thoát khỏi cái xã hội pháp trị rồi! [thống trị + luật pháp]
Tiếng súng vang lên ngoài cửa phòng, La Dịch Di và thím Lương kinh hãi. Sau đó, Diễm Quân Ly cùng Thương Viêm đi vào, nhìn hai người như kẻ chiến thắng, tao nhã lại cao quý, kèm theo mấy cái thi thể ngoài cửa đã làm cho La Dịch Di ý thức được chuyện gì vừa xảy ra.
Bất luận bà có thế lực như thế nào, cũng chỉ là người phụ nữ giỏi thủ đoạn đằng sau tấm màn. Bà ta ngẩng đầu nhìn Thương Viêm mang theo khinh thường, nhưng thứ hấp dẫn sự chú ý của bà ta lúc này, lại chính là họng súng đen tuyền trên tay cậu.