Chương 7: Tôi muốn ngồi cùng anh

Cố Trì vẫn cảm thấy có chút kỳ quái , nhưng lại không có chút manh mối nào.

Với lại thấy mấy người Lục Vân Phi còn kích động hơn cả mình, nên cũng không nói nhiều.

“Đội trưởng, anh nhanh nói làm sao mà đột phá được cấp bảy đi? Trước đây tôi nghe người ta nói, từ cấp sáu trở lên đều là dựa vào lĩnh hội… Chẳng lẽ ngày hôm qua anh đột nhiên ngộ đạo được cái gì đó?”

“… Không phải.” Cố Trì dừng lại: “Chỉ ngủ một giấc, liền như vậy."

"Trời ạ, Cố đội trưởng, anh nói gì nghe ảo ma vậy." Ngay cả Mục Vũ cũng không nhịn được nhủ thầm, nhưng trên mặt lại là hiện vẻ vui mừng.

“Phải đó, đối với nhóm chúng ta mà đội trưởng anh còn giấu diếm à! Chắc là có bí quyết đột phá nào đó rồi!” Lục Vân Phi vỗ cánh tay Cố Trì cười nói.

“Không phải thế đâu…” Cố Trì hơi nhíu mày: “Hình như trong lúc ngủ mơ, tôi loáng thoáng cảm giác được có lực lượng gì đó đi vào cơ thể. Nhưng tôi cũng không chắc chắn lắm.”

Câu trả lời đó hiển nhiên không ai tin cả, cùng lắm là cảm thấy Cố Trì có thiên phú với ngộ tính cao, nên không cần tốn nhiều sức mà tự nhiên đột phá như vậy.

Chẳng hạn như Tống Thi, cô ta thật sự nghĩ như vậy.

Cô ta mỉm cười, trong lúc những người khác đều ríu rít vây quanh Cố Trì hỏi không ngừng thì cô ta đứng sang một bên, đôi mắt hàm chứa tình ý không lên tiếng nhìn anh.

Cấp bảy… Trên đời này chỉ có duy nhất một dị năng giả đạt cấp này!

Người đàn ông như vậy, bảo sao cô ta không động tâm đây?

Như nhận thấy được tầm mắt cô ta, Cố Trì đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía đó.

Có lẽ cảm thấy ánh mắt quá mức nóng bỏng, vì thế anh hơi nhíu mày.

Trong lòng Tống Thi hoảng hốt, vội thu hồi tầm mắt, cười chúc mừng với anh liền lập tức cúi đầu.

Tim cô ta đập cực nhanh, nhưng không phải xấu hổ, mà là do sợ hãi.

Chút ý đồ kia đối với Cố Trì tuyệt đối không thể để anh phát hiện ra. Khoảng cách giữa cô ta và Cố Trì vốn đã xa. Nếu như để anh biết được, nhất định sẽ cố tình xa cách mình!

Đi theo đội ngũ này đã hơn một năm nhưng cô ta lại không rõ ràng tính tình của Cố Trì.

Hiện tại xem như hiểu rõ. Cố Trì chỉ đối xử tốt với đồng đội, cho nên chỉ khi cô ta ở lại đây thì mới có khả năng được người đàn ông này để ý đến.

Cố Trì liếc nhìn một cái, ánh mắt lại bị một người khác ngồi trong góc hấp dẫn.

Là cô gái hôm qua họ đưa về, ngồi một mình ở chỗ đó, nhìn đám người bọn họ, mi mắt cong cong cười đến ngọt ngào.

Anh chỉ nhìn thoáng qua rồi thu hồi tầm mắt luôn.

Là ảo giác sao?

Tại sao… anh lại nhìn ra ý “Cầu khen” từ trên mặt cô.

Vẻ mặt Cố Trì nghiêm túc phủ nhận ý nghĩ đó trong lòng. Quả nhiên là do cô gái kia quá kỳ quái, nên bây giờ anh cứ thấy cô là lại xuất hiện những thứ khó hiểu trong đầu.

]Ký chủ, ngài còn có năng lực giúp đỡ thăng cấp dị năng?]

Trì Anh lắc đầu trả lời: Không phải ta.

Cô chỉ khôi phục dị năng của anh đến trạng thái bão hòa mà thôi. Trên thực tế, người nọ có ngộ tính với dị năng rất cao, bản thân cũng đã đột phá tới điểm cực hạn rồi. Cô chỉ thuận tay giúp đỡ đẩy một phen.

[Thì ra là thế.]

Những người còn lại hóng hớt xong rồi, lúc này cũng bắt đầu chuẩn bị lên đường.

“Lâm Huân, mọi thứ đủ cả rồi chứ?” Lục Vân Phi nhìn người đàn ông cường tráng bên cạnh hỏi.

“Ừm, cả súng cũng mang rồi. Những món đồ lớn thì để trong không gian chỗ Mục Vũ.”

“Được. Chúng ta nhanh chóng lên đường thôi.”

Lâm Huân, Mục Vũ và Tống Thi từ trước đến nay đều đi cùng một xe. Nguyên nhân là mấy người đàn ông bọn họ đều nhất trí cho rằng trong đội ngũ chỉ có hai cô gái nên vừa vặn thích hợp đi cùng nhau. Nếu hai người có chuyện gì, bọn họ là đàn ông đôi khi cũng không tiện.

Ban đầu Tống Thi muốn ngồi cùng Cố Trì, nhưng những người khác đều đã nhất trí đồng ý, cô ta cũng không muốn trực tiếp từ chối, tránh cho những người khác chú ý, vì thế đành quyết định như vậy.

Cố Trì nhìn về phía Trì Anh còn sót lại, nói: “Căn cứ chúng ta đi ngang qua tiếp theo là khu an toàn cấp C, ngày thường sẽ có người trở vật tư tới, qua một khoảng thời gian nữa có lẽ sẽ sáp nhập với khu B.”

“Chúng tôi sẽ đưa cô đến đó.”

Trì Anh gật đầu.

“Chuyến đi kéo dài ba ngày, cô và mấy người Mục Vũ ngồi chung một chiếc xe.”

Trì Anh nhìn thoáng qua bọn họ, thấy Tống Thi bỏ đồ của mình vào trong xe, cô lắc đầu.

“Tôi muốn ngồi cùng anh.”

Cố Trì hơi giật mình: “Vì sao?”

Trì Anh muốn nói là bởi vì cô không thích người tên là Tống Thi kia. Nếu là một ngày hay nửa ngày thì cũng thôi, nhưng nếu bắt cô phải nghe giọng điệu móc mỉa kia suốt ba ngày, cô không chắc mình có thể chịu nổi hay không.

“Bởi vì… chật.”