Nguyễn Ninh trở về phòng, nhanh chóng đóng lại cửa phòng ngủ, dựa lưng vào cánh cửa, vỗ ngực, thở hổn hển vài cái mới định thần lại.
Nam chủ hôm nay không phải là uống nhầm thuốc chứ? Nếu không sao đột nhiên lại đối xử với cô tốt như vậy?
Đây vẫn là cái người trước đây đã tắt máy phớt lờ không liên lạc với cô sao?
Nếu không phải Nguyễn Ninh có trí nhớ của nguyên chủ, cộng thêm lại biết một phần cốt truyện cuốn tiểu thuyến gốc, biết được tính cách và tính khí của nam chủ, cô đều thực sự cho rằng nam chủ là một người anh trai tốt biết quan tâm đến em gái mình.
Nguyễn Ninh khẽ cau mày, làm sao cũng nghĩ không thông trong hồ lô của nam chủ rốt cuộc là bán thuốc gì.
Quên đi, binh tới tướng chặn, nước tới đất ngăn, dù sao trước khi cô có năng lực tự vệ, nam chủ cũng chỉ có thể tiếp tục nhắm mắt mà đi theo.
Hắn cũng không thể nào mất trí đến chuyện đem cô cho giải quyết ngay tại chỗ đi.
Nguyễn Ninh cũng chỉ có thể tự an ủi mình như vậy.
Nói cho cùng, thực sự thì cũng không có tranh chấp gì không thể hòa giải giữa thân phận bây giờ của cô và nam chủ.
Điểm mâu thuẫn duy nhất giữa hai người chính là ba của nam chủ. Có thể quan hệ hai cha con cứng ngắc cũng không phải chuyện một ngày hai ngày, nguyên chủ đáng thương hoàn toàn là bia đỡ đạn bị liên lụy, có hay không có đều như nhau, cũng không ảnh hưởng đến quan hệ của bọn họ.
Nam chủ không thể nào không biết điều này.
Cho nên chỉ cần Nguyễn Ninh không đi chọc giận hắn, kết quả xấu nhất khi lưu lại bên người nam chủ chẳng qua cũng chỉ là lúc cô gặp nguy hiểm nam chủ mặt lạnh đứng ngoài xem mà thôi. Nhưng cùng nam chủ hành động, có biết bao tiện lợi.
Cố Diệc Thừa mặc dù không có bao nhiêu đồng tình, nhưng cũng không phải là một người hoàn toàn lãnh huyết vô tình, tình thân không nhận.
Kiếp trước hắn bị người khác phản bội, nay sống lại, tính cách càng trở nên âm tình bất định, hỉ nộ vô thường cũng là có thể hiểu được.
Nếu đổi lại là cô đi trải qua kiếp trước của nam chủ một lần, tâm tình cô khẳng định cũng rất khó chịu, nói không chừng còn muốn trả thù xã hội hơn hắn.
Hơn nữa, một người không đòi hỏi yêu cầu gì như cô, nam chủ chung quy không có khả năng đối với nàng có mưu đồ gì khác.
Hơn nữa, sự thật là vừa rồi hắn đã cứu cô.
Bất kể hắn cứu cô là vì thuận tay hay là tâm tình tốt, nếu như không phải là hắn kịp thời chạy tới, sợ rằng cô thật sự sẽ bị hai người đó gài bẫy.
Nghĩ đến đây, trong lòng Nguyễn Ninh dễ chịu hơn nhiều, ngay cả đối với bản thân nam chủ cũng không còn phản kháng và sợ hãi như trước.
Mười phút sau.
Nguyễn Ninh đem phần lớn đồ thu vào trong không gian, tùy tiện thu thập một chút đồ dùng thường ngày ném vào trong ba lô liền chạy mau đến cửa, một đôi mắt hạnh tha thiết nhìn về phía người đàn ông đang dựa vào tường hút điếu thuốc, "Anh ơi, em thu thập xong rồi."
Vượt qua giang cảnh không biết đi đâu, ở cửa chỉ có một người là Cố Diệc Thừa.
Nguyễn Ninh không thể không thừa nhận, ngoại hình của nam chủ thật sự đúng là được trời ưu ái, một đường nét gò má cũng đẹp mắt như vậy, dáng vẻ hút thuốc càng có vẻ hấp dẫn không nói được.
Ngay cả cô, một người xinh đẹp từ nhỏ đến giờ, khi mới nhìn thấy hắn trong nháy mắt đó, đều có chút nhập thần.
Nhìn thấy Nguyễn Ninh đi ra, Cố Diệc Thừa nghiêng đầu, hơi lộ ra kinh ngạc, tựa hồ là không nghĩ tới cô có thể làm nhanh chóng như vậy.
Hắn dập tắt tàn thuốc trong tay, trên người mang nhàn nhạt mùi thuốc lá đến gần, "Nhanh như vậy liền thu thập xong rồi ?"
Nam nhân vóc người cao lớn, khí tràng mạnh mẽ, cho người khác cảm giác xâm lược tính mười phần, đột nhiên gần người, Nguyễn Ninh có chút nhiều không thích ứng, " Ừ, em, em có chút chuyện."
Cố Diệc Thừa cũng chỉ thuận miệng hỏi một chút, cũng không thèm để ý cái này, dù sao rất nhanh trước mắt đã có người tới đón.
Hắn nhấc chân xoay người rời đi, "Vậy thì đi thôi."
Nguyễn Ninh liếc nhìn mấy tàn thuốc trong góc, chạy chậm đuổi theo, lấy hết dũng khí nói: "Anh à, lão sư nói hút thuốc không tốt cho thân thể... Sau này anh có thể hay không bớt hút một chút được không?"
Bước đầu tiên của việc ôm đùi chính là bắt đầu quan tâm đến nam chủ.
Nghe được lời nói của cô, cố diệc thừa dừng bước, trong lỗ mũi phát ra khí thanh âm, giọng điệu khó hiểu, "Hừ ? Ninh Ninh bây giờ bắt đầu muốn quản anh rồi sao?"
Đồng tử đen nhánh của Cố Diệc Thừa sâu không thấy đáy, khi hắn nhìn một người sẽ cho người ta sinh ra một loại cảm giác bị áp bách, trong lòng Nguyễn Ninh run lên, mím môi, rủ xuống mí mắt, che kín ưu tư trong mắt, không nói.
Ngay khi cô tự hỏi liệu mình làm bước này có phải sai hay không, đột nhiên, người bên cạnh bỗng chốc nhẹ giọng cười.
"Anh sẽ cân nhắc kỹ lưỡng đề nghị của em." Hắn nói, một đôi bàn tay to kéo tay cô, tiến lên, "Vậy gói gói thuốc này trước hết giao cho em bảo quản đi."
Nguyễn Ninh nhìn lòng bàn tay đột nhiên nhiều hơn một thứ, không kiềm được sững sốt một chút.
Hắn đưa điếu thuốc cho cô làm gì?
Có thể nói thật ra ngay từ đầu cô cũng định chỉ muốn cho nam chủ biết cô đang quan tâm hắn, về phần hắn có nghe hay không, cô có thể không xen vào, cũng không dám quản.
Bây giờ hắn vui vẻ như vậy, chắc hẳn sẽ không cảm thấy cô xen vào việc của người và tức giận phải không?
Nguyễn Ninh ngước mắt, len lén liếc người đàn ông đối diện, thấy trên mặt hắn cũng không có gì bất mãn, cô thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra nam chủ hẳn là cảm thấy không cần thiết phải dây dưa với một người không quan trọng như cô, hắn không muốn nói nhảm nhiều cho nên dứt khoát trực tiếp chặn lời cô. Dù sao trong không gian nam chủ còn rất nhiều vật dụng, cũng không thiếu gì một gói thuốc lá, có thể dùng cái này để đuổi cô đi thì đúng là không thể tốt hơn.
Nguyễn Ninh nghĩ thông suốt nguyên nhân hậu quả, thần kinh căng thẳng trong lòng cũng thả lỏng xuống.
Ngay khi cả hai sắp đến được lối đi an toàn, Lâm Dương kéo hai người đàn ông khuôn mặt thâm tím và bầm dập đi tới.
Hắn đem người ném qua một bên, nói: "Cố ca, nơi này có hai người một mực lén lén lút lút ẩn núp quan sát ở lối vào cầu thang, bị tôi phát hiện, anh nghĩ nên xử lý như thế nào?"
Một bên Nguyễn Ninh khi nhìn thấy hai người kia, tròng mắt lóe lóe, bỗng nhiên lập tức núp ở sau lưng Cố Diệc Thừa, bàn tay siết chặt ống tay áo của hắn.
Cảm giác được tay áo bị người kéo, Cố Diệc Thừa híp mắt một cái, cúi người hỏi: "Sao vậy?"