Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mạt Thế Nữ Xứng Ngọt Sủng Hàng Ngày

Chương 16

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lâm Dương và Giang Cảnh Siêu hai người mang theo súng lục đến đây, tụ họp cùng Cố Diệc Thừa: “Cố ca, công việc đã hoàn thành xong.”

“Tang thi chỗ này cũng thật sự không ít, đánh một chút cũng không thỏa mãn.” Lâm Dương thu súng lại, dáng vẻ cà lơ phất phơ.

“Nơi này, Nguyễn Ninh thật sự đang ở chỗ này?” Anh ta nhìn xung quanh một chút, rồi có chút tò mò.

Cố Diệc Thừa nhìn cũng không nhìn lấy tang thi đang nằm trên mặt đất, quay người lại và nhìn lướt qua thiết bị giám sát phía trên, giữa hai lông mày lộ ra có cảm giác không đếm xỉa tới, kKhông ở đây, cũng là mạng cô ấy không tốt.”

Nhóm người Cố Diệc Thừa sẽ đến nơi này, nói đến đây cũng là một sự trùng hợp.

Người sống sót đều biết lúc đầu sống quá tẻ nhạt, tang thi mở ra cuộc tiến hóa đầu tiên của chúng vào ngày thứ mười của ngày mạt thế. Tang thi đã tiến hóa nhạy cảm hơn với hơi thở của con người, cũng cần thêm nhiều hơn lượng máu thịt để bổ sung năng lượng. Cho nên trong một khoảng thời gian ngắn này, tỷ lệ tử vong hàng ngày của con người cũng đang tăng lên rất nhiều.

Nhưng điều mà hầu hết những người bình thường không biết là, trên thực tế một số tang thi sẽ xuất hiện vào mạt thế ngày thứ chín, liền tiến hóa ra tinh hạch.

Loại tang thi tiến hóa trước này, sẽ phát triển nhanh hơn trong tương lai. Cũng giống như vua tang thi trong mạt thế, nó đã tăng lên mức thứ sáu trong hai năm. Theo thông tin thu thập được từ nhiều bên có thể biết rằng, đó là vào sáng sớm của ngày thứ chín mạt thế, đã hoàn thành một quá trình tiến hóa.

Mà thành phố S cũng có một tang thi sinh lực đã tiến hóa từ trước, có tiếng trong mạt thế.

Trong kiếp sống mạt thế, thành phố S sẽ trở thành thành phố chết chỉ trong ba tháng, dị năng giả cấp thấp không dám bước vào, và không liên quan gì đến tang thi tâm linh này.

Con tang thi thần long này không thể nhìn thấy kết thúc, nó luôn ẩn mình trong bóng tối, để điều khiển một nhóm tang thi cấp thấp hơn để đối phó với con người, vô cùng thông minh mà lại xảo huyệt.

Đã từng ở căn cứ số ba ở thành phố S thành phố B có những kẻ nắm quyền cử hàng chục dị năng giả, nói về việc loại bỏ tang thi này trong một lần, ngoài ra còn có hai dị năng giả bậc năm, nhưng thậm chí còn không nhìn thấy bóng của nó, thay vào đó đã làm tổn hại đến nhiều người, sau cùng chỉ có thể phẫn nộ trở lại.

Cố Diệc Thừa đang ở trong thời khắc then chốt ảnh hưởng đến tác động của bậc thứ sáu, không có quá nhiều chú ý này, hay sau khi sự việc xảy ra vô tình nghe thấy một dị năng giả dưới tay mình nói chuyện với người khác, khi mạt thế bắt đầu không lâu anh ta đã nhìn thấy những tang thi này. Tại thời điểm đó nó vừa hoàn thành một quá trình phát triển, con người đang bị bắt với số lượng lớn để làm thức ăn, đó là bởi vì anh ta đã đánh thức dị năng tốc độ vào phút cuối cùng, thật không dễ dàng gì mới thoát khỏi tang thi này.

Nó xuất hiện ở chỗ này, chính là ở phố Thượng Dương gần với tiểu khu này.

Sáu ngày trước Cố Diệc Thừa đã đi đến phố Thượng Dương, anh ta nghĩ trước hết tìm hệ thống thần kinh của tang thi này, đem mối đe dọa dập tắt trong cái nôi của nó, đáng tiếc là không có một manh mối nào. Vì vậy chỉ đơn giản là tìm một nơi gần đó để cải thiện dị năng của mình, chờ đến ngày thứ chín nó cũng tự mình lộ ra thay đổi.

Trên thực tế, hệ thống thần kinh này của tang thi đúng như những gì dị năng giả đã nói, là ở phố Thượng Dương hoàn thành tiến hóa một lần.

Hệ thống thần kinh tang thi có đủ khả năng khống chế những tang thi cấp bậc thấp, nhưng hôm nay nó mới vừa hoàn thành tiến hóa, dị năng vẫn còn yếu, thêm vào lúc đó, tang thi này vẫn đang chiến đấu chống lại một nhóm người khác, phân hóa thành sức mạnh chiến đấu khác nhau.

Cố Diệc Thừa người có dị năng chớp nhoáng đã tăng lên cấp hai cũng không gặp quá nhiều khó khăn để giải quyết con tang thi này. So với tìm được nó, gϊếŧ nó càng dễ dàng hơn rất nhiều.

Nhóm còn lại là một nhóm có năm người, phối hợp ăn ý, mặc dù tất cả không có ai mặc quân phục. Nhưng bởi vì bối cảnh gia thế, quen nhìn thấy quân đội. Cố Diệc Thừa con người có đôi mắt sắc bén nhìn một cái đã nhận ra thân phận của họ, thuận tiện làm theo cách này để đẩy lùi bọn tang thi, cứu bọn họ.

Không ngờ đến, người đàn ông đứng đầu đã thực sự biết Cố Diệc Thừa. Người đàn ông đã đưa nhiệm vụ lần này cho bọn họ, cũng chính là việc đến chung cư cứu Nguyễn Ninh nói với anh ta.

Cố Diệc Thừa ngược lại có chút bất ngờ, làm thế nào mà “em gái” kia vốn dĩ nên ở trường học lại chạy đến chỗ này. Thêm vào nữa điều đó sẽ chỉ giải quyết một vấn đề rắc rối, tâm trạng không tệ, thuận tiện cũng đi đến xem.

Đối với việc có tìm thấy hay không, anh ta cũng thật sự không quan tâm.

Với lời nói của Cố ca thái độ có ý thờ ơ, Lâm Dương không tỏ rõ ý kiến, nhưng thật sự trong tận đáy lòng anh ta vẫn rất hy vọng người đang ở chỗ này.

Kể từ ngày mạt thế về sau, Lâm Dương thậm chí chưa bao giờ nhìn thấy mỹ nhân xinh đẹp, cả ngày chỉ đối phó với những tang thi xấu xí, mọi người đều nhanh cảm thấy mệt mỏi vì thẩm mỹ.

Bây giờ cuối cùng cũng có thể nhìn thấy một tiểu mỹ nhân đang sống, làm thế nào có thể không khiến anh ta mong mỏi chờ đợi! Ngay cả khi không thể bỏ nó vào miệng ăn, để bên cạnh nuôi dưỡng thì mắt cũng dễ nhìn.

Lâm Dương nghĩ về điều này, vì tìm được sự ưu ái của tiểu mỹ nhân, thế nên tình nguyện đi lên phía trước và gõ cửa, cười hi hi kêu lên: “Nguyễn Ninh muội muội, là bọn anh. Anh là Lâm Dương, còn có Cố ca cũng đến đây, nhanh mở cửa, bọn anh đến đây đón em.”

Thế mà, vài phút đồng hồ trôi qua, sau cửa một chút động tĩnh cũng không có.

“… Nguyễn Ninh muội muội em ấy không phải đã ngất xỉu vì đói ở bên trong đó chứ.” Lâm Dương nghĩ đến khả năng này, nói một cách buồn bã.

“Không bất tỉnh.” Giang Cảnh Siêu người luôn trầm mặc không lên tiếng xen vào một câu, “Lúc nãy bên trong có người đem chuông báo động ngắt đi.”

Ngay khi sự kiên nhẫn cuối cùng của Cố Diệc Thừa đã cạn kiệt, lúc chuẩn bị dùng dị năng cấp yếu để phá cửa, đột nhiên cửa được người ở bên trong mở ra.

Một người con gái nhỏ bé đang đứng ở cửa, dáng điệu đẹp đẽ tinh tế, trông giống như một cô búp bê sứ, mắt đỏ phiếm hồng, nhìn dáng vẻ này có lẽ vừa mới khóc xong.

Cô rụt rè nhìn qua, không nói bất kỳ câu gì, liền nhìn đến hướng l*иg ngực Cố Diệc Thừa mà nhào bổ vào, “Anh.”

Động tác của cô gái quá nhanh chóng, thêm vào đó anh ta cũng không ngờ đến người này lại có lá gan lớn đến như vậy, đến mức mà Cố Diệc Thừa không kịp tránh né.

Nguyễn Ninh biết tính khí của người nam chính này, sợ là anh ta sẽ đẩy cô ra, ngay lập tức ôm càng chặt hơn, trong miệng còn nói thêm: “Anh, cuối cùng anh cũng đến đón em rồi.”

“Lúc nảy có thứ gì đó đâm vào cửa, em, em thật sự rất sợ… cứ cho rằng kiếp này cũng không thể gặp lại anh nữa.” Nguyễn Ninh phát huy kỹ năng diễn xuất của mình, thề là sẽ đem bản thân mình đắp nạn thành hình mẫu ỷ lại vào nam chính, em gái ngoan ngoãn hiểu chuyện, đánh bài cảm thông.

Mặc dù, bản thân nam chính tái sinh này cũng không có bao nhiêu thiện cảm.

Nhưng châm biếm rồi lại châm biếm, Nguyễn Ninh đã dùng ớt và nước để làm bộ dáng mình thành như vậy, chỉ là muốn có được sự đồng cảm của anh ta. Sẽ tuyệt hơn nếu anh có thể thương hại và chăm sóc một cô gái “tội nghiệp, trẻ thơ không nơi nương tựa” như này.

Kế hoạch đáng thương này là khi Nguyễn Ninh nhìn thấy trong camera giám sát khi nam chính đã gϊếŧ tang thi bằng ba nhát dao, trong nhát mắt, đã nghĩ ra.

Tận dụng thời cơ, nếu không tận dụng sẽ không có cơ hội lần nữa.

Nguyễn Ninh không quản nguyên này lần này là gì mà nam chính đến đây cứu cô, với loại tình hình này, vẫn không nhân cơ hội ôm lấy bắp đùi lớn, thật là không hợp với ý trời.

Chỉ cần nam chính xem cô như bản thân mình, sinh mệnh của cô liền được bảo đảm.

Mặc dù Nguyễn Ninh cảm thấy ý tưởng này của mình cũng không tệ, nhưng mà nó vẫn được triển khai, trong lòng vẫn không có sự chuẩn bị chắc chắn. Suy cho cùng người đàn ông trước mặt không phải là người lương thiện, trong lòng anh ta làm sao rung động được.

Vừa nảy bởi vì đã hạ quyết tâm, ném mình vào trong vòng tay của nam chính. Cô cũng đã làm không ít việc để củng cố tinh thần! Chịu đựng biết bao nhiêu áp lực! Đến tận bây giờ vẫn còn hốt hoảng lo sợ.

Cố Thừa Diệc không thích tiếp xúc với những người khác, cảm thấy ấm áp trong lòng, mắt anh ta tối sầm lại, trong lòng không vui, ngón tay hơi hơi động đậy, mới nghĩ đến cử động tay, liền nghe thấy tiếng thút thít nhỏ như tiếng mèo con, người trong lòng anh ta run rẩy.

Không biết lý do tại sao, anh muốn dùng tay kéo cô ra, nhưng thay đổi phương hướng và hạ xuống trên đỉnh đầu của cô, mái tóc mềm mại, tay đột nhiên cảm thấy tốt không ngờ.

Cảm giác khó chịu trong lòng cũng đã giảm đi không ít, nếu không nhìn thấy sự chăm sóc mù mịt kia của Cố Diệc Thừa, nếu như không có đôi mắt ấm áp, giọng nói của anh ta cũng đủ để tạo ra ảo giác rằng anh ta là một người dịu dàng, “Đừng sợ. Anh bây giờ không phải là đã đến đón em sao…”

Tác giả có lời cần nói:

*Không phải cảm thấy số lần xuất hiện của nam chính quá ít sao?
« Chương TrướcChương Tiếp »