Chương 49: Học Sinh Trong Thư Viện

Nhưng cũng còn may, sếp Lý bên kia cũng tạm thời không có việc gì.

"Lão Chu, chú ý an toàn, trước bảo ệ chính mình, xem tình huống sau này rồi tính tiếp"

Lý Ngôn Hề nói, mặc kệ như thế nào, có lão Chu ở kho hàng Đào Lý, cô có thể an tâm rồi.

Cô nhớ rõ thời điểm kiếp trước, chỉ mấy ngày đầu mọi người vẫn còn trong cơn hoảng loạn và sợ hãi, sau đó những người sống sót bắt đầu chấp nhận sự thật, đồng thời bọn họ cũng chậm rãi ý thức được tầm quan trọng của thức ăn, những siêu thị lớn không người canh gác kể cả những cửa hàng nhỏ, đều thành nơi mọi người tranh đoạt thức ăn.

Đào Lý của cô, sợ là sớm muộn gì cũng sẽ trở thành mục tiêu của không ít người.

"Tốt rồi, sếp Lý cũng chú ý an toàn, nơi này có tôi ở đây, xin hãy yên tâm" - Chu Phong trả lời.

Anh không biết vì cái gì đêm qua Lý Ngôn Hề kêu anh tới kho hàng, nếu vậy chắc là cô đã sớm phát hiện manh mối gì đó.

Đã từng trước kia sau khi bị người khác phản bội, anh không thể tin tưởng bất luận kẻ nào xung quanh, sau đó Lý Ngôn Hề xuất hiện, ở thời điểm anh khó khăn nhất cho anh một cơ hội làm việc, cũng bởi vì biểu hiện của anh xuất sắc đã từng bước trở thành người đại diện cho Đào Lý như hiện tại.........

Loại quan hệ anh trả tiền tôi trả sức lao động rất thích hợp với anh, có đôi khi một tờ giấy hợp đồng càng có giá trị và sự tin tưởng hơn một lời thề.

Nghĩ đến đây, Chu Phong nhìn thoáng qua " đàn quái vật" phía dưới, quay trở về bên trong kho hàng.

Anh sẽ thay Lý Ngôn Hề bảo vệ tốt nơi này.

Bên trong thư viện Đại học Nam Thành, có vài bóng dáng sinh viên đứng ở cửa sổ lầu 5 nhìn cảnh tượng bên ngoài, bên cạnh là mấy nữ sinh ôm nhau đã khóc khô nước mắt, Nhậm Vũ Lan cũng ở trong đám nữ sinh đó.

" Hiện tại chúng ta nên làm cái gì bây giờ?" - Nhậm Vũ Lan đã khóc, cô lôi kéo cánh tay Trương Thành Quang không biết làm sao, hỏi.



"Đừng khóc" - Trương Thành Quang có chút không kiên nhẫn nói.

Thật ra không phải hắn không muốn thấy người khác khóc, mà cô bạn gái cũ này đã khóc mấy tiếng đồng hồ rồi, vừa mới bắt đầu hắn còn quan tâm an ủi, con gái mà, nhìn thấy những cảnh tượng máu me như vậy sao không sợ hãi chứ, nhưng mà Nhậm Vũ Lan vẫn luôn khóc không ngừng, hơn nữa hiện tại hắn cũng đang căng thẳng cực độ, cho nên cảm xúc cũng không tốt lắm nha.

【 Wow, cô gái này chưa chết nha, tôi còn tưởng rằng cô ta ở sân thể dục đã đi gặp ông bà rồi chứ 】

【 Whoa đẹp quá, những chàng trai vừa lướt qua máy ảnh là ai là ai vậy? Nhan sắc kia tuyệt đối không phải là người qua đường đâu!! 】

【 không biết, mấy người ở đây trừ cô gái kia, còn lại hình như chưa từng xuất hiện 】

【 nhiều máy quay nhiều góc độ sao 】

Khán giả thích thú nhìn cảnh tượng, nơi này chắc là thư viện trường học, bên cạnh là những kệ sách đã ngã lung tung rối loạn, ở cạnh cửa sổ còn có một cái kính viễn vọng, có một nam sinh gầy yếu đang dùng kính viễn vọng nhìn ra bên ngoài.

"Tòa ký túc xá nữ số 3 và số 7 còn không có sập, ký túc xá nam sinh thì chỉ có tòa số 1"

Trần Minh dùng kính viễn vọng xem các tòa nhà vẫn còn "nguyên vẹn" chung quanh, phát hiện trừ căn tin trường học tương đối lùn kia, chỉ còn tòa thư viện này và mấy tòa ký túc xá bên kia.

"Nếu cứu viện không tới thì chúng tôi nên đi nơi nào? Căn tin trường? Chỗ đó khắp nơi đều là cửa ra vào, sợ là không an toàn đâu?" - Trịnh Vũ hỏi.

Mấy người bọn họ đã ở chỗ này thảo luận tình huống bên ngoài vài tiếng đồng hồ, Trần Minh dùng máy tính của thư viện lên mạng xem tin tức nên bọn họ mới biết được tình huống bên ngoài hiện tại.

"Cứu viện không biết khi nào mới có, nhưng chúng ta nhiều người như vậy nếu ở chỗ này trụ không quá hai ngày, trừ bỏ tinh thần, còn có thân thể sẽ chịu không nỗi đâu"

Trần Minh nhìn những người xung quanh nói.