[Tôi biết rồi! Cô ấy đang định bán chiếc kính râm của Phục Anh vừa đưa]
[Quá độc ác, đáng khinh!]
[Phục Anh nhìn lầm người rồi, tại sao lại có bạn thân hám tiền như vậy?]
Trong phòng ghi hình, ngay cả Vương Vệ Lâm cũng có chút kinh ngạc: "Ngày thường Lý Dược dạy con gái như vậy sao?"
"Không thế nào, cha tôi chưa bao giờ để Ngôn Hề thiếu ăn thiếu mặc."
Lương Mộng Giai lập tức phủ nhận, mặc dù lúc này khán giả đang mắng chửi Lý Ngôn Hề, nhưng cô ta cảm thấy có gì đó là lạ.
Lý Ngôn Hề trước đây bất cứ lúc nào cũng một vẻ trầm lặng an tĩnh, nguyên nhân một phần là do cô đã được Lý Dược bồi dưỡng từ nhỏ, Hành vi tùy tiện nhận đồ của người khác đảo mắt liền đem đồ đi bán, trước đây Lý Ngôn Hề nghĩ cũng không thèm nghĩ đến chứ nói chi làm.
Mặc dù các diễn viên nằm trong buồng điện tử AI bước vào thế giới một cách vô thức, nhưng tư tưởng và hành vi của họ sẽ không thay đổi, bọn họ phải dựa theo tính cách ngoài đời của họ mà hành sự mới đúng.
Lý Ngôn Hề, nó đang...
"Có lẽ đó là sự nghèo khổ trong xương cốt của cô ấy," - Vương Vệ Lâm đặt cốc xuống và nhận xét.
Trong màn hình, Lý Ngôn Hề đã khép lại máy tính, lấy ra một chiếc đồng hồ có giá trị từ túi quần thể thao, ném vào túi cùng với chiếc kính râm nạm kim cương.
Sau đó, cô ấy lấy ra một chiếc điện thoại nắp gập rất bình thường và bấm một số điện thoại.
"Vâng, chú Trương, cháu phải ra ngoài một chuyến, khi nào đến nơi gọi cho cháu." - Lý Ngôn Hề dựa vào đầu giường nói với chú Trương ở đầu bên kia.
Lý Ngôn Hề thật sự keo kiệt, không bao lâu điện thoại đổ chuông, vừa nhìn thấy đã cúp máy ngay lập tức, bởi vì trong thế giới này, trả lời điện thoại củng bị trừ tiền.
Tiền của cô ... không thể tiêu vào những chuyện như vậy.
Một chiếc ô tô đen sang trọng đậu dưới bóng cây ở cửa sau trường Đại học Nam Thành, đây là địa điểm đón cố định của Lý Ngôn Hề.
"Cô Lý, chúng ta vẫn đi Tân Thành Đức chứ?" - Tài xế Trương xác nhận lại lần nữa, bởi vì gần đây Lý Ngôn Hề thường xuyên đến đó.
"Ừ, sau khi đến đó, phiền chú Trương đưa cháu đi Kim Nguyên." - Lý Ngôn Hề nói xong liền nhắm mắt nghỉ ngơi, trông rất buồn ngủ.
Khi tài xế đưa Lý Ngôn Hề đến nơi, khán giả trước màn hình mới biết Tân Thành Đức là nơi nào. Tân Thành Đức nằm ở trung tâm mua sắm cao cấp nhất ở trung tâm thành phố Nam Thành, hơn nữa còn là một cửa hàng sưu tập, buôn bán và giám định các mặt hàng xa xỉ.
Ở cửa có hai người phụ nữ trẻ đeo găng tay trắng và cài tóc tỉ mỉ, từ xa đã nhìn thấy Lý Ngôn Hề trong bộ quần áo thể thao màu xám. Tuy nhiên, ánh mắt của cả hai đều sáng lên, cũng không có ý khinh thường, rõ ràng là họ biết Lý Ngôn Hề.
"Cô Lý, hân hạnh được đón tiếp." – Cô gái bên trái cười duyên đón tiếp, cả hai đồng loạt giơ tay mời vào. Lý Ngôn Hề mỉm cười gật đầu, đi thẳng vào.
"Cô Lý, cô đến rồi," - Ở bàn phục vụ, một người thanh niên áo sơ mi trắng quần đen tươi cười đón tiếp cô.
"Ông chủ Đàm, giúp tôi xem hai thứ này có thể bán với giá bao nhiêu." - Lý Ngôn Hề gật đầu, sau đó từ trong ba lô lấy ra hai thứ được bọc trong túi ni lông trắng nhàu nát, ném lên bàn thủy tinh, trong đó còn có một túi ni lông in nhãn “Bánh nướng Thượng Kiều” màu đỏ.
Trong mắt Đàm Nguyên hiện lên một tia tiếc nuối, nhưng anh vẫn cẩn thận mở túi ni lông màu trắng, lấy ra một cái khay nhung đen, đặt hai món đồ này lên.
"Cô Lý gói đồ thực bình dân nha." - Tần Nguyên vừa nói vừa cúi đầu nghiêm túc xem hai món đồ xa xỉ.
Lý Ngôn Hề xoa mũi giả vờ xấu hổ. Những món đồ xa xỉ trên thế giới này đối với cô chỉ là đạo cụ, vì ngày tận thế sắp đến nên cô không thể quan tâm nhiều đến vậy.
"Cô Lý, theo giá thị trường của hai món này và theo quy tắc thu mua đồ second - hand ở Tân Thành Đức của chúng tôi, cái kính Bảo Hường này trị giá 110 nghìn tệ (hơn 300 triệu VNĐ), đây là đồng hồ nữ sản xuất theo yêu cầu của nữ hoàng Naples...!"
Lý Ngôn Hề nghe Tần Nguyên nói cặp kính râm chỉ đổi được 110 nghìn tệ, có hơi thất vọng, nhưng thật sự cô rất sốc khi nghe giá chiếc đồng hồ tưởng chừng như bình thường này.
Chiếc đồng hồ đó trị giá 1,72 triệu! (hơn 5 tỷ VNĐ =)))
Nhìn thấy vẻ ngạc nhiên của Lý Ngôn Hề, tâm trạng Đàm Nguyên cảm thấy tốt hơn một chút, vì vậy anh kiên nhẫn giới thiệu với cô về độ đắt đỏ của chiếc đồng hồ này và cách tính tỷ giá hối đoái hiện tại.
"Đã biết, cứ như vậy đi." - Lý Ngôn Hề ép mình nghe kỹ Đàm Nguyên giải thích, ném xuống một câu, liền vội vàng đi vào trong tìm nhà vệ sinh.
[Một nữ chính như vậy...!Có thể hoàn thành tốt bộ phim không? Nhân phẩm có vấn đề? ]
[Thật sự nên đổi nữ chính, nếu đổi thành Phục Anh thì tốt quá]
[Thật thú vị, nói không chừng vài tập nữa Lý Ngôn Hề sẽ tự mình tìm đường chết]
[Không nhất định, hãy xem thái độ của những người vừa xuất hiện này đối với Lý Ngôn Hề kìa, tôi nghĩ tiếp tục chờ xem]
[...]
Lý Ngôn Hề biết mình hiện tại đại khái là đang bị khán giả dưới góc nhìn thượng đế mắng chửi máu chó phun đầy đầu, nhưng hiện tại cô đang ở trong nhà vệ sinh, nhanh chóng đặt hàng trên điện thoại di động. Cô không rảnh quan tâm nhiều như vậy.
Cô không thể để những khán giả đó biết cô biết nội dung cốt truyện. Sự tái sinh của cô là một điều rất bí ẩn, nếu khán giả biết rằng cô ấy đã biết về ngày tận thế sắp xảy ra, e rằng kế hoạch sắp tới của cô sẽ không thể tiến hành suôn sẻ.
Hơn nữa... nếu muốn tăng độ hảo cảm thì sau khi nội dung cốt truyện phát triển sẽ hiệu quả hơn đúng không?
Lúc Lý Ngôn Hề đi ra, Đàm Nguyên vẫn đang nhìn đồng hồ cẩn thận, thỉnh thoảng khẽ than nhẹ .- "Thật hoàn hảo, cho dù là đồ đã xài rồi!"
Nhìn thấy bộ dạng xuất thần của Đàm Nguyên, Lý Ngôn Hề không làm phiền anh nữa, kế tiếp cô còn có những việc khác phải làm.
Đường đến biệt thự Kim Nguyên mất khoảng 1 tiếng rưỡi, xe của nhà Phục Anh đều là xe cao cấp, ngồi khá thoải mái, Lý Ngôn Hề tiếp tục ngủ bù trên xe cho đến khi đến dưới lầu của khu biệt thự, tài xế Trương mới gọi cô dậy.
"Cảm ơn chú Trương, phiền chú đợi cháu một lát nhé." - Lý Ngôn Hề nói.
"Cô Lý khách sáo, tôi được nhà họ Phục thuê đến để phục vụ cô, đây đều là bổn phận phải làm." - Chú Trương cười nói.
[Tôi càng ngày càng cảm thấy nữ chính không phải là loại người cậy thế...!Cô ấy rất lịch sự với mọi người]
[Không, không, bây giờ tôi bắt đầu cảm thấy chua xót, tôi thực sự muốn có một bạn người bạn thân như Phục Anh a!! ]
[Cùng cầu bạn thân giàu có]
[Không được, tôi phải tôig nhỏ bạn thân xem bộ phim này. @...]
Các bình luận mắng chửi dần dần lắng xuống, Lương Mộng Giai càng ngày càng cảm thấy kỳ quái, tại sao lại như vậy? Tại sao Lý Ngôn Hề cùng Phục Anh lại có mối quan hệ tốt như vậy? Và tại sao Phục Anh lại tặng đồ cho nó còn đưa tài xế riêng?
"Vương Tổng, tôi đi tra tư liệu của Phục Anh." - Lương Mộng Giai nói rồi định đứng dậy rời đi.
"Cô ấy? cô không cần phải kiểm tra đâu," - Vương Vệ Lâm nhìn vào màn hình nói.
"Tại sao?" - Lương Mộng Giai khó hiểu.
"Bởi vì cô ấy rất nhanh sẽ chết, tất nhiên là trong trò chơi," - Vương Vệ Lâm cười ha ha nói..