Mặc dù khán giả biết ngày tận thế sẽ sớm đến, nhưng không biết cụ thể là ngày nào, khi nào, chỉ có Lý Ngôn Hề, người đã trải qua một lần trong bộ phim, mới biết rõ ràng.
Đêm nay Phục Anh nhất định phải ở bên cô.
Tại thời điểm này, mọi người còn ở một bên đau lòng thay cho Lý Ngôn Hề, một bên kích động vì câu nói vừa rồi của cô.
[Đêm nay nơi nào cũng không được đi, đây là bá đạo cỡ nào chứ, a a a!]
[nếu Phục Anh là con trai thì tốt rồi!]
[Này, không có kết quả a? ]
[A ~ Tình yêu bách hợp không nơi nào có được.]
[………. ]
Hai người tản bộ ở sân vận động một vòng rồi lại một vòng, vẫn luôn đi tới khi những người chạy trên sân vận động lần lượt rời đi, Phục Anh mới đề nghị trở về ký túc xá.
Bất quá, vì các mốc thời gian trong và ngoài bộ phim khác nhau nên khán giả chỉ xem chưa đầy một phút.
"Ân, trở về đi, đợi tôi buộc dây giày cái đã."
Lý Ngôn Hề đi tới bậc đá bên cạnh nhấc chân lên, vừa thắt dây giày, vừa nhìn đồng hồ điện tử phát sáng trên cổ tay.
Còn mười phút nữa.
Mười phút nữa, tất cả các loại hiện tượng kỳ lạ trước ngày tận thế sẽ bắt đầu, làm sao cô có thể trì hoãn thêm mười phút nữa mà không bị nghi ngờ?
Nhưng may mắn thay, chiếc điện thoại di động trong túi lại đổ chuông đúng lúc.
Là Quý Thành.
"Lại là thằng nhóc kia"
Phục Anh vẫn luôn khịt mũi coi thường Quý Thành, bởi vì hắn đưa Tào Lệ và Lý Tinh Hải đến đây.
"Cậu chờ một chút, tôi nghe một chút."
Lý Ngôn Hề kéo Phục Anh ngồi trên bãi cỏ trong sân thể dục, Phục Anh chỉ cảm thấy tối nay Lý Ngôn Hề có vẻ hơi kỳ quái, tựa hồ sợ mất đi cô, bất quá ngẫm lại có lẽ là vì Lạc gia gia vừa qua đời, cô cũng coi đó là bình thường.
Lý Ngôn Hề, từ nhỏ đã bị gia đình vứt bỏ, thực ra trong lòng rất bất an, phải không?
Phục Anh khó có khi đa sầu đa cảm một lần đột nhiên cảm thấy cỏ cây dưới chân mình trở nên có chút kỳ quái.
Một chấn động nhẹ từ bên dưới, máy cắt cỏ sao?
Phục Anh nhìn xung quanh, trong khi Lý Ngôn Hề vẫn đang trả lời điện thoại.
"Ngày mai tôi đến đón em, tới đó sẽ gọi cho em," - Quý Thành nói.
"Được."
Lý Ngôn Hề lúc này mới đặt lòng bàn tay xuống cỏ, cảm nhận được cảm giác quen thuộc, sau đó thần sắc bình thường ngắt điện thoại.
"Tại sao lại cùng hắn ăn cơm, tôi dám cá tám phần là hắn không có ý tốt" - Phục Anh bất mãn lẩm bẩm nói.
"Anh ấy nói muốn nói về chuyện anh hai tôi."
Lý Ngôn Hề đứng dậy khỏi bãi cỏ: "Không phải cậu muốn về sao? Đi thôi?"
Nhìn Lý Ngôn Hề đang vươn tay về phía cô, Phục Anh vừa định muốn duỗi tay nắm lấy, giây tiếp theo liền bị một tiếng nổ mạnh từ phương xa truyền tới làm hoảng sợ.
"Là sân bay bên kia? Rơi máy bay sao?"
Đại học Nam Thành gần sân bay Nam Thành, vừa rồi tiếng nổ truyền đến từ hướng của sân bay.
Ngay sau đó, cả hai cảm thấy mặt đất bắt đầu rung chuyển, chính xác là đang động đất.
"Tôi không biết, dù có là tai nạn máy bay cũng không đến mức chấn động đến nơi đây chứ??"
Lý Ngôn Hề cố ý hỏi, vào lúc này cô chỉ muốn cho khả năng diễn xuất của mình 10 điểm.
Sau đó, có tiếng vỗ cánh của một đàn chim truyền đến.
Phía trên ngọn đèn đường là một đàn chim lớn không rõ loài nào tung bay lên trời, đàn chim bay trong bóng tối ban đầu không thấy rõ ràng, nhưng vì số lượng quá lớn nên đã che mất ánh sáng trên bầu trời.
Chỉ qua khe hở giữa hai những con chim, hai người mới nhận ra rằng lúc này vầng trăng sáng trên bầu trời đã biến thành màu đỏ!
Sự rung chuyển của mặt đất ngày càng mạnh, những tòa nhà xung quanh trường học đều sáng đèn, sau đó mặt đất bắt đầu rung chuyển mạnh, Phục Anh đứng giữa sân thể dục hụt chân suýt ngã.
Tiếng thét chói tai cùng tiếng ồn ào từ chung quanh không ngừng vang lên, Phục Anh rốt cuộc ý thức được cái gì.
"Là động đất!"
Nhưng Nam Thành là vùng đồng bằng, làm sao có thể xảy ra động đất?!.