Công ty Chúng Thái mới được Phục Thị thu mua cách Đào Lý không xa, trong quá trình nói chuyện với Lý Tinh Hải, khán giả cuối cùng đã nhìn thấy một nhân vật khác trong danh bạ điện thoại của Lý Ngôn Hề: Lão Chu.
Khán giả vốn tưởng rằng Lão Chu là một người đàn ông lớn tuổi nhưng không đối phương là một người đàn ông khoảng ba mươi đẹp trai và chững chạc.
Dáng người anh tôi cao lớn, lông mày rậm đặc trưng, đầu tóc gọn gàng, mặc đồng phục lao động của Đào Lý cũng toát lên vẻ ưu tú, thành thục, so với Lý Tinh Hải mặc đồ tây bên cạnh, cũng không hề kém cạnh.
"Lão Chu, chúng tôi chuẩn bị đi qua bên Chúng Thái, anh cũng theo chúng tôi đến xem một chút," - Lý Ngôn Hề nói với Chu Phong, người đã quen cầm sổ ghi chép lời nói của cô.
"Vâng, sếp Lý" - Chu Phong khép sổ lại và đáp.
"Ngôn Hề, những người đã từng đi lính về thật khác biệt hen, nhưng cậu có thể đừng gọi anh tôi là Lão Chu được không? Người ta đâu có già." - Phục Anh nói vào tai Lý Ngôn Hề, không để cho Lão Chu nghe thấy.
Lý Ngôn Hề cười cười, chỉ nói: "Người ưu tú bất kể ở trên cương vị gì đều ưu tú."
Chu Phong quả thực rất ưu tú, đến tận thế vẫn ưu tú như vậy, nhưng kiếp trước anh tôi lại chết sớm, nếu không về sau biểu hiện không kém nam chính Quý Thành đâu.
"Anh hai, bọn em đi trước, ngày mai Lão Chu sẽ đưa anh tới chi nhánh mới." - Lý Ngôn Hề cười nói với Lý Tinh Hải.
"Được rồi em gái, tối nay em có muốn cùng mẹ ăn một bữa cơm hay không? Đương nhiên, lần này anh mời." - Lý Tinh Hải chỉ cảm thấy em gái này nhìn thật thuận mắt. Trước đây tại sao hắn lại cảm thấy em gái thật chướng mắt nhỉ?
"Không được rồi, lần sau đi, mấy ngày nay em có chút chuyện. Mấy hôm nữa em sẽ dẫn anh và mẹ ăn bữa ngon."
Mặc dù Lý Ngôn Hề từ chối lời mời của hắn nhưng Lý Tinh Hải cũng không hề tức giận, hắn có thẻ tín dụng mà Lý Ngôn Hề đưa cho, hạn mức khá cao, cho dù Lý Ngôn Hề không đến thì hắn muốn ăn cái gì cũng được.
[Mấy ngày nữa? Mấy ngày nữa sợ là sẽ không có gì để ăn nữa]
[Mị cảm thấy Lão Chu đẹp trai hơn Quý Thành, Mị thích đàn ông chững chạc]
[Phục Anh và Lý Ngôn Hề đừng đi nha, cứ ở trong nhà máy thực phẩm này đi, ngày tận thế sắp đến dồiiiiiiiiiiiiiiii]
[...]
Trên đường đến Chúng Thái, Lý Ngôn Hề hỏi Chu Phong một số công việc, bao gồm cả khoản quyên góp gần đây cho vùng núi nghèo khó.
"Số tiền cô chuyển lần trước, bộ phận tài chính đều đã mua vật phẩm quyên góp, một số đã được giao đến. Số còn lại dự kiến ngày mai sẽ đến nơi, sau đó sẽ được chuyển đến các vùng núi nghèo theo thời gian do công ty vận chuyển sắp xếp.” - Chu Phong sốt sắng đáp.
"Ngôn Hề, sao cậu không trực tiếp quyên góp tiền? Quyên góp tiền rất có thể diện" - Phục Anh bên cạnh khó hiểu hỏi.
"E rằng sẽ có cảnh mờ ám. Quyên góp vật tư rất tốt, vừa có thể thúc đẩy kinh tế phát triển, vừa có thể giúp đỡ những người đó."
Lý Ngôn Hề nhìn xuống lịch trình mà Chu Phong sắp xếp. Thật tốt, công ty vận chuyển hẹn một tuần nữa, đến ngày tận thế, lô vật tư chắc vẫn còn nằm trong kho hàng của cô.
Tin ~ tin ~
Thông báo tin nhắn trên điện thoại di động của Lý Ngôn Hề vang lên, người nhắn làước là ** Ngân hàng.
"Có lương òiiiiiiiiiiii" - Lý Ngôn Hề cười nói, nhưng sau đó Cô đọc kỹ lại, chắc chắn rằng mình không điếm sai mới tiếp tục hỏi:
"Nhưng bà chủ Phục ah, lương của tôi không phải là 200 nghìn ? Làm thế nào vào 2 triệu? "
" Khụ, cái đó, có lẽ tên Cao Viễn kia chuyển nhầm, đánh lương cậu nhiều thêm một số 0, kệ nó đi, cậu tùy tiện tiêu là được " - Phục Anh cười nói, vẻ mặt có chút chột dạ..