Chương 8: Nhiệm Vụ

Thanh âm từ điện thoại vang lên là một giọng nam trầm thấp, mang theo vài phần không kiên nhẫn hỏi:

“Chuyện gì?”

Chàng thanh niên trẻ tổi lập tức nói:

“Lão đại, em nhìn thấy bài đăng có ẩn ý bên trong, em gửi qua cho anh!”

Hắn nói, click mở khung thoại, đem địa chỉ web đã phát tin tức gửi qua.

Ước chừng một phút sau, âm thanh từ loa điện lại lần nữa vang lên, vẫn là giọng nam lúc nãy:

“Tra xem ai đã phát tin tức này.”

Thanh niên trẻ tuổi thật ra đã tra xét, chưa đến một phút, hắn liền tra ra địa chỉ IP của người đã phát tin tức, sau đó hắn nói:

“Tin tức được phát ra từ thành phố Thương tại tiệm net, đối phương hẳn rất cẩn thận. Nhưng là, tin tức này có nội dung ý vị sâu xa.”

Giọng nam kia lần nữa vang lên:

“Ừ, người này đích xác biết cái gì đó, cậu đem dấu vết xóa hết đi, đừng để người khác điều tra ra. Mặt khác, đem địa chỉ tiệm nét cậu tra được gửi lại tôi, lấy đoạn video từ camera nơi đó, xem có thể hay không tìm ra người đó không.”

Lúc này cần thời gian nhiều hơn, ước chừng mười phút sau, thanh niên trẻ tuổi từ camera lấy được đoạn video chụp lại mấy bức ảnh. Hắn đem ảnh chụp gửi đi, đồng thời nói:

“Lão đại, người này rất cẩn thận, trang điểm như đàn ông, trên mặt che chắn hết, còn nữa vẫn luôn cúi đầu, khiến camera không quay được chính diện mặt.”

Vài giây sau, người đàn ông chắc chắn nói:

“Cô ấy là con gái, cô ấy khẳng định biết cái gì đó, cậu tra camera chỗ khác, xem có thể hay không tìm ra cô ấy, mặt khác, đem đoạn video đó xóa sạch dấu vết, tôi không hy vọng người khác nhìn thấy mấy thứ này.”

Thanh niên trẻ tuổi cười hì hì nói:

“Em biết đó là con gái! Lão đại, anh yên tâm, Hầu Tam Nhi em sẽ tra mọi ngóc ngách khẳng định giúp anh bắt tiểu mỹ nhân tới tay! Hắc hắc hắc ~~~~”

Nhưng khi tra mới biết, thân ảnh ấy biến mất khó tìm được, cô biến mất tại nhà xe, muốn tìm ra cô quả thực khó như lên trời. Hiển nhiên, cô gái này đã chuẩn bị tốt!

Hầu Tam Nhi chỉ đành đem dấu vết xóa sạch đi, sau đó đem kết quả báo cáo lên, tên lão đại kia không nói thêm cái gì nữa, lúc này điện thoại người đàn ông vang lên, là một tin nhắn. Click mở nhìn nội dung, sắc mặt người đàn ông liền trầm xuống.

Hầu Tam Nhi tuy rằng không nhìn thấy mặt đối phương, nhưng trực giác cho thấy cảm xúc đối phương không ổn, hắn lo lắng hỏi:

“Lão đại? Làm sao vậy? Là bởi vì tin nhắn vừa rồi?”

Người đàn ông cảm xúc không lớn:

“Ừ, qua gia chủ, giao nhiệm vụ mới.”



Hầu Tam Nhi vừa nghe, tức khắc bạo lên:

“m, có phải hay không vương bát đản tiểu bạch kiểm vương Bạch Dục kia lại làm chuyện xâu gì?”

Người đàn ông không trả lời, xem như cam chịu.

Hầu Tam Nhi khuyên nhủ:

“Lão đại, nghe em đừng quan tâm đến bọn họ nữa, nhất bang quy tôn tử, không có ai tốt đẹp! Đặc biệt là tên vương bát đản Bạch Dục kia, tên đó gây ra cho em bao nhiêu phiền toái? Người này không tốt đẹp gì!”

Người đàn ông lại nói:

“Tôi qua xem tình hình trước, đây là nhiệm vụ cuối cùng năm này, nếu không có gì phiền toái tôi nhận, sáu tháng cuối năm liền tự do.”

Hầu Tam Nhi định khuyên tiếp, nghe người đàn ông nói thế đành từ bỏ. Bên kia giao nhiệm vụ cho bọn cậu ta, cái nào cái không phiền toái? Nếu như nhiệm vụ không phiền toái, thì tên vương bát đản Bạch Dục kia, sẽ làm nhiệm vụ phiền toái lên mấy chục lần! Bất quá chính như người đàn ông kia nói, đây là nhiệm vụ cuối cùng trong năm nay. Nhận xong sáu tháng cuối năm liền tự do, cho nên cậu ta không khuyên.

Người đàn ông qua gia chủ một chuyến, kết quả nhiệm vụ thật đúng là không phiền toái, chỉ là đi thành phố Thương tìm một người, sau đó hộ tống về bối thị mà thôi. Đương nhiên, không thể xem nhẹ bệnh cảm tại thành phố Thương, còn nữa nơi đó là còn là địa bàn của Khâu gia, thì nhiệm vụ này thật đúng là một chút khó khăn đều không có.

Anh căn bản không định nhận nhiệm vụ này, anh khẳng định Bạch Dục đang thành phố Thương sẽ đào cái hố cho anh nhảy vào, nhưng nghĩ đến bài phát thần bí kia, Anh chuẩn bị mạo hiểm một lần. Nếu nội dung bài phát là thật, anh nhất định phải nghĩ cách tìm được người phát tin thần bí kia, nếu là giả, anh không cần để ý cái nơi nguy hiểm thành phố Thương này.

Nhận nhiệm vụ, anh liền trở về nhà, lần này rời đi mấy ngày, anh sẽ trở về nhà nói một tiếng với người nhà. Về đến nhà vừa mới mở cửa, Bạch Khiêm Khiêm đang ngồi ở sô pha phòng khách lập tức chuyển đầu qua, thấy anh đôi mắt sáng ngời, sau đó nhảy xuống sô pha chạy tới:

“Ba ba!”

Anh cong lưng đem bé trai bế lên, ước lượng trọng lượng cảm thấy so với trước nặng hơn, nhìn lại bé trai hai má như hai bánh bao bên miệng dính bánh quy, nhíu mày nói:

“Con lại mập lên, không phải đã nói không được ăn quá nhiều đồ ngọt sao?”

Bạch Khiêm Khiêm đôi mắt nhíu lại, sau đó đem khuôn mặt bánh bao cọ cọ vào l*иg ngực anh, áo sơ mi trắng lập tức dính vụn bánh quy, không thể nhìn nổi. Sắc mặt anh trầm xuống, đặt Bạch Khiêm Khiêm xuống, trầm giọng nói:

“Đi làm bài tập”

Liền trở về phòng tắm rửa thay quần áo.

Bạch Khiêm Khiêm khinh thường bĩu môi:

“Bài tập đã làm hết từ lâu.”

Nói xong cậu bé trở lại sô pha, nắm bánh quy nướng ăn “Răng rắc răng rắc”. Đang ngồi trên sô pha, Thủy Nhu thấy người đàn ông đó trở về phòng, vỗ ngực phun ra một hơi dài:

“Ai u, làm bà già ta sợ muốn chết, Tiểu Diệp hiện tại càng ngày càng hung.”

Nói xong bà nhìn Bạch Khiêm Khiêm nói:

“Khiêm Khiêm, cháu đừng ăn nữa, cháu xem Tiểu Diệp tức giận rồi kìa, chờ nó tắm xong đánh đòn cháu bây giờ!”

Bạch Khiêm Khiêm định lấy tiếp bánh quy, móng vuốt nhỏ tức khắc ngừng giữa không trung, cậu bé quay đầu nhìn Thủy Nhu, chớp chớp đôi mắt, sau đó ánh mắt rất mang theo rối rắm nhìn dĩa bánh quy nướng còn lại, tráng sĩ nhỏ bóp cổ tay nói:



“Hứ, không ăn nữa. Tiểu Bồ Đào nói không sai, không ai yêu thích lão cha mặt lạnh!”

“Bạch Khiêm Khiêm! Con vừa mới nói cái gì? Ba nghe không rõ!”

Thanh âm Bạch Diệp vang lên từ sau lưng, làm Thủy Nhu cùng Bạch Khiêm Khiêm sợ tới mức hồn lìa khỏi xác. Hai người cứng đờ quay đầu lại, liền thấy Bạch Diệp đang đứng phía sau sô pha, trong tay xách túi du lịch.

Thủy Nhu mày nhíu lại:

“Tiểu Diệp, con lại đi đâu nữa à?”

Bạch Khiêm Khiêm sắc mặt không được tốt, bĩu môi trừng mắt với anh, như muốn khóc tới nơi.

Bạch Diệp thấy thế, trong lòng đang tức giận liền biết mất, anh duỗi tay sờ đầu Bạch Khiêm Khiêm, nói với Thủy Nhu:

“Nhận nhiệm vụ, phải rời nhà mấy ngày, ăn bữa cơm với hai người xong con phải đi liền.”

Bạch Khiêm Khiêm nhìn túi du lịch trong tay anh, lòng cực kỳ khó chịu, cậu bé hỏi:

“Là nhiệm vụ gì a? Ba ba, ba chừng nào thì đem mẹ trở về a?”

Bạch Diệp cùng Thủy Nhu nghe vậy, sắc mặt thay đổi, anh rối rắm trả lời con trai:

“Mẹ của con, cô ấy…… cô ấy đi đến một nơi rất xa, tạm thời chưa về được, chờ một thời gian nữa, ba nhất định đón mẹ con trở về được không?”

Bạch Khiêm Khiêm đôi mắt đỏ lên:

“Ba gạt người! Năm trước ba cũng nói như vậy!”

Cậu bé rống xong câu này liền nhào vào lòng Thủy Nhu khóc lớn,:

“Bà Nội! Cháu muốn mẹ, cháu muốn mẹ! Bạn học đều có mẹ, vì sao con không có? Bà nội nói ba đem mẹ trở về được không?”

Thủy Nhu cùng Bạch Diệp không biết nói thế nào, Bạch Khiêm Khiêm được Bạch Diệp tìm thấy tại một tổ chức ngầm, lúc ấy có người đánh cắp tϊиɧ ŧяùиɠ anh để tạo ra sinh mệnh mới bằng thụ tinh ống nghiệm, đứa nhỏ kia chính là Bạch Khiêm Khiêm, khi phát hiện ra tổ chức ngầm kia, đồng thời Bạch Diệp cứu được Bạch Khiêm Khiêm. Nhưng mọi tư liệu đều bị hủy, anh căn bản không biết mẹ đẻ của Bạch Khiêm Khiêm là ai.

Bạch Diệp bồi người nhà dùng xong cơm trưa vội vàng rời đi, Bạch Khiêm Khiêm không có được đáp án, cả người đều héo héo, cơm trưa không nhiều, Thủy Nhu chuẩn bị một chiếc bánh kem nhỏ ngày thường cậu bé thích nhất, cậu bé cũng không chịu ăn, ngược lại một mình trở về phòng.

Trở lại phòng , Bạch Khiêm Khiêm liền mở máy tính ra, tìm người bạn Tiểu Bồ Đào bắt đầu oán giận. Mới vừa oán giận được một lát, di động cậu bé bỗng nhiên vang lên. Bạch Khiêm Khiêm tò mò mà mở ra, hiện một dãy số lạ, làm cậu bé càng tò mò, tiếp máy hỏi:

“Alo? Ai nha?”

Microphone truyền ra một giọng nữ:

“Mẹ nhóc đang ở bệnh viện của thành phố Thương, mẹ nhóc sắp chết, nếu nhóc đến chậm sẽ không nhìn được mẹ lần cuối.”

Bạch Khiêm Khiêm tay run lên, di động rơi trên mặt đất, cuộc điện thoại cũng ngắt luôn.