Xung quanh Phương Vũ Hân được bao phủ bao la sương trắng, mà bốn chữ “Thanh Mộc Linh phủ” từ trong miệng cô nói ra, sương trắng xung quanh cô bỗng chốc phát tán ra, trước mắt cô hiện ra một gian đại điện, trong điện hoàn toàn trống trơn, diện tích hơn một ngàn mét vuông, chỉ một đồ vật cũng không có, nhưng giữa đại điện có một đóa hoa sen màu xanh lá đang lơ lửng.
Phương Vũ Hân theo bản năng đi qua, hoa sen cánh hoa cực mỏng, không có thân chỉ có hoa, giống như cái gì biến hóa mà thành. Cô vươn ngón tay nhẹ nhàng chạm cánh hoa, xúc cảm hơi lạnh, làm cô cảm thấy đặc biệt thoải mái. Sau đó, hoa sen từ vị trí đầu ngón tay cô bắt đầu hòa tan, màu xanh lá hóa thành ánh sáng, từ đầu ngón tay tiến vào thân thể của cô.
Phương Vũ Hân cảm thấy đầu càng ngày càng khó chịu, cô hoảng hốt nhắm mắt lại, dần dần giữa tâm trí sinh ra vài phần hiểu ra. Nguyên lai, đóa sen này là "Hỗn Độn Thanh Liên" tinh khí biến thành, tuy không phải là Hỗn Độn Thanh Liên chân chính, nhưng là đồ vật hết sức trân quý, đến thần tiên cũng động tâm.
Thân thể cô thuộc đơn Mộc linh căn, nên không gặp trở ngại dễ dàng hấp thu nó, hiện giờ thân thể của cô đã được cải tạo thành thuần mộc linh thể, chỉ cần tập trung phong ấn Thanh Mộc Quyết giữa hoa sen có thể bước lên con đường tu tiên. Mà Thanh Mộc Linh Phủ, đúng là do người tu tiên dùng pháp lực cường đại sáng tạo ra không gian linh phủ này, cũng có thể lý giải là không gian truyền thừa. Cô hấp thu xong hoa sen, liền biết được chủ nhân đời trước của linh phủ.
Tiêu hóa xong kí ức hiện ra trong đầu, Phương Vũ Hân cả người đều ngẩn ngơ. Cô nhớ tới giấc mơ kia, trong mơ, bởi vì Phương Mộng Dao nháo quá khó coi, cô tránh cho Phương Cẩm Đường khó xử, liền đem phỉ thúy nhường cho Phương Mộng Dao. Lại kết hợp lời nói cuối cùng của Phương Mộng Dao, cô đã hiểu cái cô ta nói đến là không gian linh phủ!
Nhưng…… Phương Vũ Hân nhớ rõ, trong mơ, Phương Mộng Dao chưa từng sử dụng qua công pháp hệ mộc, do cô ta vẫn luôn ẩn tàng thực lực, hay là căn bản cô ta không nhận được đến truyền thừa? Vấn đề này Phương Vũ Hân không tìm được đáp án, nhưng từ lúc này linh phủ đã nằm trong tay cô, rối rắm vấn đề này không cần thiết.
Phương Vũ Hân đánh giá lại đại điện, lần này phát hiện trên tường tổng cộng có mười cửa thông đạo, có ba mặt tường trên mỗi tường có ba đạo, dư lại một mặt tường chỉ có một đạo. Trên mặt đất, vẽ phù văn phức tạp, còn có rất nhiều đồ án hoa sen. Trên phù văn trên mặt đất là Tụ Linh Trận, đồ án hoa sen còn lại là địa điểm đả tọa tu luyện(*).
(*)Đả tọa: ngồi thiền
Đến nỗi trên tường mỗi cửa thông đạo đến mỗi địa điểm, trong đó một cửa là hướng ngoài đại điện, dư lại chín cửa, thông tới chín địa điểm khác nhau: đan phòng, khí phòng, nhà kho, Tàng Kinh Các, Tàng Bảo Các, cùng với nơi thí luyện. Trừ cửa thông đạo hướng ngoài đại điện và cửa thông đạo với nhà kho, các cửa khác đều ở trạng thái phong ấn, chỉ có mở phong ấn mới có thể đi vào.
Phương Vũ Hân đi vào nhà kho nhìn, đáng tiếc nhà kho cái gì cũng không có, thứ tốt đều đặt ở điện khác, phải mở phong ấn mới có thể đi vào. Cũng may nhà kho không gian không nhỏ, có thể chứa rất nhiều vật tư, còn có thể giữ được tươi.
Xem xong nhà kho, Phương Vũ Hân mở cửa thông hướng ngoài điện, bên ngoài là hành lang gấp khúc, thềm đá hành lang làm bằng bạch ngọc, tổng cộng 99 bậc. Đứng thềm đá thứ nhất nhìn xa được 9 mét, nhìn hướng lên trên được 100 mét thấy ngôi sao trên cao, ngôi trên cao in xuống hồ nước thanh khiết, chỉ có thể thấy xa nhất 9 mét, 9 mét trở lên chỉ thấy sương mù mênh mông, sương mù nhìn như bình thường, trên thực tế là phong ấn, nếu là mạnh mẽ đi vào sương mù, không đến một phút liền cảm thấy đầu váng mắt hoa.
Phương Vũ Hân dùng thời gian ngắn nhất đem xung quanh tra xét một lần, đại điện bên trái là một uông Linh tuyền, Linh Tuyền cùng hồ nối với nhau bằng dòng suối nhỏ, nước trong linh tuyền dọc theo dòng suối nhỏ cuồn cuộn không ngừng chảy vào trong hồ, nhưng nước trong hồ không chảy ngược tiến vào linh tuyền. Bên canh Linh Tuyền là mảnh dược điền, ngoài ruộng rất nhiều loại linh dược, đáng tiếc Phương Vũ Hân hiện tại một loại đều không biết.
Đại điện bên phải là một mảnh linh điền, ngoài ruộng trụi lủi không trồng cái gì. Nhưng Phương Vũ Hân có thể từ bên ngoài lấy các loại hạt giống vào trồng. Mặt sau còn lại là một mảnh rừng trúc, xanh um tươi tốt rất là đẹp, nhưng mặc kệ là dược điền, linh điền hay là rừng trúc, cùng ao hồ đều giống nhau chỉ có thể thấy được 9 mét, ngoài 9 mét bị sương trắng bao phủ.
Phương Vũ Hân mơ hồ, không gian lớn như vậy không biết rốt cuộc phía sau sương mù còn có cái gì, đành chờ mở được phong ấn mới có thể biết.
Điều tra xong, Phương Vũ Hân thoát ra linh phủ, về tới phòng chính mình. Trong chén máu đã biến mất sạch sẽ, tựa như chưa từng tồn tại. Hơn nữa vòng tay chứa đựng không gian linh phủ cũng biến mất không thấy bóng dáng, mà nó không thật sự biến mất, mà Tử Phủ tiến vào giữa mày Phương Vũ Hân, bảo hộ thần hồn cô.
Phương Vũ Hân thử đem đồ vật thu vào nhà kho, cô lúc này chưa tu tiên, linh thức không mạnh, chỉ có thân thể tiếp xúc mới đem đồ vật thu vào được. Nhưng một khi cô bước trên con đường tu tiên, chỉ cần linh thức tiếp xúc với đồ vật đều có thể thu vào bên trong nhà kho.
Về Linh phủ, hiện tại chưa phải lúc để nói cho người nhà, trước mắt tận lực thu thập thật nhiều vật tư. Vốn dĩ cô còn ôm một tia may mắn, chỉ là một giấc mơ hoang đường, nhưng ngay từ lúc không gian linh phủ xuất hiện cô mới thấy nó nghiêm trọng, cô không còn ôm chút chút may mắn nữa.
Nghĩ đến đây, Phương Vũ Hân cầm lấy di động liền gọi cuộc điện thoại:
“Alo? Cậu đang ở đâu? Có thể giúp tớ một việc không? Giúp tớ kiểm nghiệm hai đồ vật.”
“Được, bây giờ tớ đem đồ qua cho cậu.”
Cúp điện thoại, Phương Vũ Hân cầm hộp bảo quản thức ăn. Lúc cô đi ra ngoài mới 8 giờ, Khúc Thiên Hà cùng Phương Cẩm Đường đều chưa ngủ, ở trong phòng khách xem TV, bọn họ thấy cô muốn đi ra ngoài, tò mò hỏi:
“Hân Hân? Đã trễ thế này con là muốn đi đâu vậy?”
Phương Vũ Hân thuận miệng nói:
“Con đi gặp người bạn”
Liền đi, Phương Cẩm Đường cùng Khúc Thiên Hà nhìn nhau cười. Cô lái xe tới viện nghiên cứu của cô bạn, đối phương đang đợi ở cửa. Phương Vũ Hân cầm trong tay túi giao cho cô ấy, trong túi ra ngoài hộp bảo quản thức ăn, mặt khác còn có hai mẫu để làm xét nghiệm:
“Giúp tớ xét nghiệm trong này có hay không thêm chất lạ vào, còn có, xét nghiệm hai mẫu này có phải hay không có quan hệ huyết thống.”
Đối phương cũng không nhiều lắm lời nói, tiếp đồ vật nói:
“Được, tớ trở về làm xét nghiệm ngay lập tức, ngày mai cậu sẽ nhận được kết quả.”
Phương Vũ Hân cảm ơn xong không có ở lại lâu, liền lái xe về nhà. Trở lại phòng, cô hồi tưởng lại giấc mơ, mở ra máy tính đánh những đồ vật cần chú ý. Cô về đến nhà đã 9 giờ, cô đánh dấu xong những danh mục cần, đã nửa đêm gần rạng sáng mất rồi.
Nhìn lại danh mục đã đánh dấu xong, Phương Vũ Hân lục lọi nhớ lại các địa điểm cần chú ý, liệt kê thêm một danh sách mới, sau đó đem chúng nó cất vào không gian.
Ngày hôm sau, Phương Vũ Hân dùng xong cơm sáng, cô thuê gấp mấy kho hàng, gọi điện cho các nhà thường ngày cung cấp vật tư cho siêu thị đặt một số lượng lớn vật tư, sau đó đặt số lượng lớn nhiên liệu, bình gas, động cơ, cho người vận chuyển đầy kho hàng.
Đánh đơn đặt hàng, Phương Vũ Hân vào tiệm mua quần áo mua một bộ áo khoác có mũ, quần nhã nhặn dễ hoạt động, giày vải bẹt, mắt kính, khẩu trang, vào xe thay đổi thành bộ dáng khác đi đến tiệm net. Đeo mắt kính là dùng để dấu đôi mắt, nhìn cứ như cặp kính cận rất dày, thậm chí ngay cả đôi mắt không còn nhìn thấy, hơn nữa áo khoác có mũ đeo khẩu trang , căn bản nhìn không ra tướng mạo sẵn có.
Phương Vũ Hân chọn máy tính có góc ngồi phía trong, khởi động máy viết một bài về mạt thế sắp tới, sau đó tìm các diễn đàn tương đối nổi tiếng, đăng ký tài khoản rồi phát tán tin tức. Nhanh chóng phát tin tức, cô liền xóa hết lịch sử đăng nhập trên máy tính, tắt máy rời khỏi tiệm net.
Trở lại xe, đổi về bộ quần áo như cũ, Phương Vũ Hân mở ra di động xem, bạn cô còn chưa hồi kết quả cho cô.
Cùng thời gian, trong khu biệt thự Bối thị, một chàng thanh niên cà lơ phất phơ đang quét tin tức trên diễn đàn như ngày thường, bỗng thấy một bài đăng có nhiều lượt truy cập. Hắn cả kinh, theo bản năng liền click mở.
Sau đó, hắn lập tức kêu lên:
“Lão đại! Mau đến xem cái này!”