Chương 56: Địa Hãm (Phần 3)

Phương Vũ Dương và Phương Cẩm Đường chứng kiến hết một màn này, Phương Vũ Hân cũng “nhìn” thấy. Cô rốt cuộc vẫn không yên tâm cha con hai người, nên lặng lẽ thả ra linh thức, theo phía sau bọn họ, nếu gặp nguy hiểm, cũng thuận tiện cứu viện. Nhưng cô không nghĩ tới, thế nhưng sẽ “nhìn” thấy một màn như vậy.

Cô là thuần mộc linh thể, tu tập lại công pháp tiên đạo vô cùng ảo diệu, đối với sự sống rất mẫn cảm. Tuy không ở hiện trường, chỉ thả ra linh thức, cô cảm thụ nhạy bén hơn so với Phương Cẩm Đường cùng Phương Vũ Dương. Cô bé kia mang dị năng hệ hỏa, nhưng hiển nhiên dưới tình thế cấp bách đột nhiên thức tỉnh, thiêu đốt sinh mệnh đại giới bộc phát ra năng lượng cực đại, vì chính mình và mẹ báo thù.

Cô bé từ trong xe bò ra, trong cơ thể sự sống gần như khô cạn, sức cùng lực tận, có thể chết ngay lập tức, chỉ vì chấp niệm trong lòng cầm cự mà thôi. Mà Phương Cẩm Đường và Phương Vũ Dương xuất hiện, bị cô bé coi như kẻ địch, cô bé liều mạng dùng sức lực cuối cùng bò từ trong xe ra, muốn gϊếŧ chết hai người.

Nếu không phải Phương Vũ Dương nhạy bén, nói một câu như vậy, khiến ý thức cô bé thanh tỉnh, một khi bị cô bé tấn công, dù không chết cũng bị thương. Mà ý thức cô bé thanh tỉnh, nghĩ tới mẹ chết thảm, bi thương hóa thành nước mắt, sự sống trong cơ thể cô bé cuối cùng cũng tiêu hao sạch.

Cuối cùng mồi lửa kia là phản hệ dị năng giả hệ hỏa trong thân thể cô bé, đại khái cũng là tâm nguyện của cô bé. Thân thể hóa thành tro, tổng so với bị tang thi chà đạp còn tốt hơn.

Cô thở dài trong lòng, cùng cảnh tượng, cô đã chứng kiến nhiều lần trong mộng. Theo thời gian trôi qua, thực lực tang thi sẽ càng ngày càng lợi hại, trí lực cũng càng ngày càng cao. Những người có thực lực mạnh mẽ, thậm chí tang thi cấp thấp bao vây tấn công căn cứ người sống sót, có những dị năng giả thực lực vô dụng, nếu bị tang thi bao vây tấn công, không muốn bị tang thi cắn nuốt, sẽ lựa chọn tự bạo, cùng tang thi đồng quy vu tận.

Khi đó cô thực lực vô dụng, rất nhiều thời điểm hoàn toàn dựa vao Phương Vũ Dương bảo hộ, anh em hai người nhiều lần rơi vào hiểm cảnh, có đôi lúc Phương Vũ Dương bị buộc thiếu chút nữa tự bạo, cũng may cuối cùng liều mạng trọng thương, chạy thoát ra ngoài.

Vì thế cô thở dài xong, càng kiên định phải nhanh chóng tăng thực lực lên, bảo vệ tốt người nhà. Nếu không có một ngày xảy ra thảm kịch như hôm nay cũng phát sinh trên người bọn họ!

Phương Vũ Dương và Phương Cẩm Đường trở vềi, đại khái vừa rồi bị kí©h thí©ɧ, Phương Cẩm Đường nói:

“Hân Hân, tìm kiếm Nguyên Thạch tạm thời dừng lại, tìm kiếm trong đống phế tích có người sống không, không bằng trước tìm xem, miễn làm cho bọn họ cứ như vậy chết.”

Nói ra lời như vậy, ông đã suy nghĩ cận thận. Ông cũng rõ, mấu chốt trước mắt hẳn là tìm kiếm Nguyên Thạch, săn gϊếŧ tang thi thu thập tinh hạch. Nhưng nếu thực sự có người sống sót chờ cứu viện, chẳng lẽ bọn họ thật sự trơ mắt nhìn bọn họ bỏ mạng sao? Không tránh khỏi quá mức máu lạnh!

Phương Vũ Hân nghĩ, liền đồng ý. Cô nguyên bản tính toán thuận theo tự nhiên, nếu gặp được người sống, có thể cứu liền cứu, không thể cứu cũng không miễn cưỡng, cũng không thể vì cứu người khiến chính mình rơi vào nguy hiểm. Nhưng Phương Cẩm Đường đã nói như vậy, cô nghĩ đến thảm kịch vừa rồi, không có biện pháp tàn nhẫn.

Ở trong mộng, cô cùng Phương Vũ Dương gặp nguy hiểm, cũng không phải không có người khác viện trợ, hiện giờ bọn họ có năng lực như vậy, đúng là nên lợi dụng thật tốt, mới không phụ trời cao chiếu cố.

Vì thế, người một nhà không vội vàng tìm kiếm Nguyên Thạch, mà bằng tốc độ nhanh chóng đem toàn bộ phế tích tìm kiếm người sống sót. Khu công nghiệp này tuy không lớn, nhưng cũng mất thời gian hơn ba giờ mới rà soát toàn bộ. Cũng không biết vận khí của người khác tốt, hay vận khí bọn họ quá kém, bọn họ tìm một trận này một người sống cũng không phát hiện.

Đại đa số người và tang thi biến dị bị vùi lấp, chết hết, dù có người sống sót, cũng đều bị tang thi cắn nuốt, lúc trước bọn họ gặp những người đó, có thể là người sống sót nơi này còn sót lại. Đáng tiếc bọn họ vất vả sống sót, lại chết trong tay đám người tiến vào tìm vật tư.



Tuy không thể tìm được người sống sót, nhưng cả người rốt cuộc chứa tâm sự. Người một nhà tiến vào Thanh Mộc Linh phủ dùng cơm trưa, thời gian còn lại, tất cả dùng để tìm kiếm Nguyên Thạch và săn gϊếŧ tang thi.

Lúc trước tìm kiếm người sống sót, Phương Vũ Hân thả ra linh thức tìm kiếm, cố ý tránh tang thi, ở lại mỗi địa điểm thời gian cũng không dài, cho dù tang thi có lần theo mùi vị người sống tìm tới, số lượng cũng không nhiều. Nhưng tìm kiếm Nguyên Thạch thì khác, tìm được phải đào Nguyên Thạch ra, phí không ít thời gian.

Vì thế, khi bọn họ đào Nguyên Thạch, tang thi chạy tới. Phương Vũ Dương, Phương Cẩm Đường và Khúc Thiên Hà làm hộ vệ bảo vệ chặt chẽ cho Phương Vũ Hân và Bạch Khiêm Khiêm, ngay cả Angela cũng ở phụ cận thủ vệ. Hình thể nó tuy nhỏ, nhưng móng vuốt rất lợi hại, so với tang thi móng vuốt sắc bén hơn chút, mỗi lần ra tay làm tang thi bị thương. Hơn nữa thân pháp nó linh hoạt, tang thi biến dị sơ cấp căn bản bắt không được nó.

Lúc đầu tang thi tới không nhiều lắm, áp lực không lớn. Nhưng dần dần, bọn họ ở một chỗ lâu dài, tang thi tụ tập đến càng ngày càng nhiều, người một nhà có chút chịu đựng không nổi.

Phương Vũ Dương một đao chém ngã tang thi, biểu tình ngưng trọng:

“Tiếp tục như vậy không được! Cần phải nghĩ biện pháp! Tang thi quá nhiều, sức lực chúng ta sớm muộn gì cũng dùng hết.”

Phương Vũ Hân cũng biết cứ tiếp tục như vậy không được, cô nhớ trong mộng từng gặp trường hợp dị năng giả bắt tay tấn công tang thi, giương giọng nói:

“Ba! Ba thử xem có thể chế tạo tường thổ hoặc địa hãm, trở ngại này đó tang thi hành động.”

Phương Cẩm Đường gật đầu:

“Để ba thử xem.”

Ông rốt cuộc mới thức tỉnh không lâu, đối với khống chế dị năng còn chưa tới trình độ thuận buồm xuôi gió, kỹ năng hệ thổ yêu cầu chính ông tự tìm hiểu. Nhưng nếu không có ai chỉ dẫn, ông muốn nắm rõ sử dụng kỹ năng phải hao phí nhiều thời gian.

Phương Vũ Hân nhắc tới “Tường thổ” và “Địa hãm ’, đã chỉ ra phương hướng cho ông. Phương Cẩm Đường tuy còn chút mơ hồ, nhưng ông thông minh, vận dụng đầu óc suy nghĩ một lát, liền ngồi xuống thử, đem bàn tay đặt trên mặt đất.

Địa Hãm!

Phương Cẩm Đường mặc niệm trong đầu hai chữ này, sau đó thân thể ông năng lượng điên cuồng kích động, hình thành như nước lũ, lao nhanh hướng tới bàn tay lao! Tựa như bản năng cảm ứng một tia, ông nhấn bàn tay xuống một cái, sau đó, ở phía trước đột nhiên lõm xuống hình thành một hố sâu, hình thành một cái bẫy thật lớn!



Cái bẫy vừa xuất hiện, tang thi dừng lại không tiếp tục tiến lên phía trước. Người Phương gia nhìn một màn này, tất cả đều kinh sợ, ngay cả bản thân Phương Cẩm Đường sử dụng kỹ năng này hay là Phương Vũ Hân đã chứng kiến người khác sử dụng kỹ năng này trong mơ cũng không ngoại lệ.

Phương Cẩm Đường vừa rồi cân nhắc muốn chế tạo Địa Hãm như thế nào, đột nhiên nhanh trí, giống như bản năng biết làm như thế nào, vì thế dựa theo linh cảm mà làm. Lúc ấy trong lòng ông chỉ nghĩ thử một lần, lại không ngờ thành công!

Phương Vũ Hân cũng rất kinh ngạc, cô tuy trong mộng chứng kiến nhiều dị năng giả sử dụng dị năng, nhưng cô biết, dị năng giả thời gian đầu không khống chế năng lượng trong cơ thể một cách thuần thục, như Phương Vũ Dương, khi mới bắt đầu phóng thích lưỡi dao gió không chỉ số lượng ít, phóng ra cũng không chuẩn xác, duy trì thời gian cũng ngắn.

Cô không nghĩ tới, Phương Cẩm Đường một lần đã thành công, thậm chí hiệu quả kinh người như thế! Như vậy thực lực, so vơi nhiều người mới thức tỉnh dị năng tốt hơn nhiều!

Mà Phương Vũ Dương và Khúc Thiên Hà chứng kiến Phương Cẩm Đường dùng ra chiêu “Địa hãm”, bọn họ nóng lòng muốn thử, cũng chuẩn bị thử dị năng của mình. Ngay cả Bạch Khiêm Khiêm, cũng trộm thả ra tinh thần lực, chuẩn bị thử khống chế lại tang thi.

Phương Vũ Dương lúc trước đã thành công phóng lưỡi dao gió, anh hồi tưởng một chút cảm giác lúc đó, vươn tay trái, trong đầu mặc niệm một câu “lưỡi dao gió”, ngay sau đó năm ngón tay mở ra, lưỡi dao gió hình trăng rằm nháy mắt từ lòng bàn tay anh bắn ra, xoay tròn bắn về phía cổ tang thi.

Lúc này anh thả lưỡi dao gió ra nhiều hơn lúc trước, chừng 27 lưỡi, nhưng cũng cực hạn của anh. Bởi vì tang thi dày đặc, lưỡi dao gió bắn ra, bách phát bách trúng, thậm chí trực tiếp cắt đầu tang thi! Chỉ có một số tạo thành thương tổn không nhỏ với tang thi.

Khúc Thiên Hà cũng ra tay, ngón tay bà giơ lên, có một cái ngọn lửa từ lòng bàn tay chui ra, bắn về phía tang thi đối diện. Nhưng chưa thuần thục, chỉ có một ngọn lửa, chưa đem nó tách ra được, một chiêu này dùng ra, năng lượng tiêu hao rất nhiều, đa số lãng phí.

Phương Vũ Hân tâm niệm vừa động, trong tay bắt một hạt thực vật. Hạt thực vật thật nhỏ, sau một lúc có mấy ngàn viên. Cô vung tay đem hạt thực vật rải tới tang thi, thúc giục linh khí trong cơ thể, ngón tay đánh ra một đạo đơn giản “dưỡng mộc quyết”.

Hạt dừng trên người tang thi, sau đó, đồng thời nảy mầm, điên cuồng sinh trưởng. Thực vật cắt từng khối thịt thối tang thi ra, vô số thực vật bên nhau, cắt đầu tang thi xuống.

Đàn tang thi ép người một nhà thở không nổi, đã bị bọn họ dễ như trở bàn tay mà cắt cổ. Mặc kệ Phương Cẩm Đường hay Phương Vũ Dương, hay là Khúc Thiên Hà, bọn họ dùng kỹ năng vừa rồi, trong cơ thể thừa lại dị năng không nhiều lắm, chỉ Phương Vũ Hân tình hình tốt hơn chút.

Bạch Khiêm Khiêm vừa rồi trộm thử thả ra tinh thần lực, bất quá không động thủ, tang thi bị những người khác diệt sạch, thân thể cậu dị năng dư lại không ít.

Tuy tang thi bị diệt sạch, nhưng Phương Vũ Hân nghĩ đến Phương Cẩm Đường và Phương Vũ Dương lần đầu tiên sử dụng kỹ năng công kích diện tích rộng, mà Khúc Thiên Hà sắc mặt nhìn cũng không được tốt, lo lắng tình hình bọn họ, hỏi:

“Mọi người tình hình thế nào? Dị năng trong cơ thể còn dư lại nhiều hay ít?”

Cô vừa hỏi, ba người Phương Cẩm Đường tinh tế cảm thụ. Cảm thụ này, bọn họ phát hiện dị năng trong cơ thể thừa không nhiều lắm.