Kế hoạch kế tiếp, người một nhà bọn họ thật ra đã thảo luận xong, Phương Cẩm Đường nói như vậy, để lánh sang chuyện khác. Nhưng mà Khâu Dịch Minh đến, anh ta nhắc tới đội ngũ dị năng giả, xem như giúp người một nhà bọn họ hiểu một chuyện. Phương Vũ Dương cùng Phương Vũ Hân gia nhập đội ngũ quân đội không thích hợp, hạn chế rất nhiều, còn có khả năng thành pháo hôi, hi sinh thay người khác. Nhưng lời của Khâu Dịch Minh, giúp Phương Cẩm Đường cùng Phương Vũ Dương nghĩ tới lập một tổ đội của chính mình.
Trước mắt, Phương Cẩm Đường, Khúc Thiên Hà, Bạch Khiêm Khiêm thậm chí dị năng của Angela không thể bại lộ, xác suất trở thành dị năng giả kinh người như vậy, một khi truyền ra ngoài, sẽ thông cáo cho thế nhân nhà bọn họ có vấn đề. Người Phương gia không ngu ngốc, tất nhiên không làm như vậy.
Chỉ cần ngay từ đầu không bại lộ, đợi ngày sau, dị năng bọn họ bị phát hiện, có thể lấy lý do tác dụng của Nguyên Tinh. Dù bọn họ giấu giếm tác dụng của Nguyên Tinh sẽ khiến người nào đó bất mãn, còn tốt hơn bị người khác nhắm đến. Chỉ cần bọn họ có đủ thực lực, sợ người khác nói cái gì?
Cái gọi là cường giả vi tôn, mặc kệ thời đại nào, thế giới này đều dựa vào thực lực nói chuyện. Đã từng, tiền quyền hai chữ đại biểu hết thảy, còn sau này, vũ lực quyết định hết thảy.
Trong khoảng thời gian ngắn, dị năng giả thực lực khẳng định không tăng lên quá nhiều, có được súng ống đạn dược quân đội tất nhiên có địa vị tối cao. Trong khu an toàn chế độ chắc còn bảo toàn chưa sứt mẻ, nhưng khẳng định kém thời đại hoà bình. Mà quân đội, không có khả năng bảo đảm quyền lực mỗi người không bị xâm phạm, chống lưng cho mỗi người.
Nếu người không có mắt tới khi dễ bọn họ, bọn họ hoàn toàn có thể báo lên trên, chỉ cần không làm gì quá mức, không chọc đến quân đội, hẳn không có vấn đề lớn.
Người một nhà ngồi xuống nói chuyện, ý tưởng là lợi dụng mạt thế giai đầu tận lực tìm kiếm Nguyên Tinh cùng Tinh Hạch, tăng thực lực lên. Đối với Khâu gia, tạm thời chưa thể xé rách mặt. Rốt cuộc, Khâu gia có bối cảnh quân đội, Khâu Hồng Thịnh ở trong quân có chức quan không nhỏ, Khâu Dịch Minh hiện giờ đội trưởng đội ngũ dị năng giả, xé rách mặt đối với bọn họ tuyệt đối không có chỗ tốt.
Đang nói chuyện, bên ngoài lại tới hai chiếc ô tô. Đều là xe hơi nhỏ, là những siêu xe nổi danh trên thế giới, giá không thấp, nhưng trong mắt Phương gia không là cái gì.
Xe dừng ở cửa, cửa xe mở ra, người trên xe lần lượt bước xuống, vừa xuống xe có người cao giọng nói:
“Trần ca, căn nhà này không tồi, chúng ta chọn nơi này được không?”
Trong thanh âm không nén được kinh hỉ.
Có người nói tiếp:
“Vô nghĩa! Nơi này chính là khu biệt thự cao cấp số một số hai, ở đây đều là kẻ có tiền, nhà có thể không tốt sao?”
“Các ngươi xem, trong nhà có người!”
“Sao lại thế này? Chẳng lẽ là bị người nhanh chân đến trước?”
“Sợ cái gì? Nhà này chúng ta nhìn trúng, quản kẻ bên trong là ai, đuổi ra ngoài là được!”
“Đúng vậy! Trần ca chính là dị năng giả! Vốn dĩ nên ở nhà như vậy!”
“Phá đi! Cửa chính khóa!”
“Vâng!”
Hai chiếc xe tổng cộng tám người, sáu nam bốn nữ, tuổi đều không lớn, tất cả đều là khoảng hai mươi trở lên. Hai cô gái thanh tú xinh đẹp, một trái một phải ôm ấp hai thanh niên mặt mày âm u, chỉ có một thanh niên ăn mặc quy củ, năm người còn lại tất cả đều ăn mặc theo phong cách bụi bặm, tóc uốn nhuộm, nhìn khí chất dường như không có học vấn, không nghề nghiệp, là lưu manh.
Bọn chúng nói rất nhiều, thanh âm thực hỗn loạn, thô tục vô lễ, kiêu ngạo bá đạo. Trong giọng nói để lộ ra ý vị sâu xa, khẩu khí thật lớn.
Khi Phương Vũ Dương cùng Phương Vũ Hân đi ngoài, một người đang cầm rìu, đối diện cửa đang khoá chuẩn bị chặt nó. Nhìn thấy cái rìu chém tới khoá cửa, một cơn lốc xoáy đột ngột xuất hiện, quấn lấy rìu, làm nó trệch hướng, chém trúng người một thanh niên đang xem kịch.
Hai người xuất hiện, còn có người kiêu ngạo huýt sáo, hai cô gái kia thì ghen ghét trừng mắt Phương Vũ Hân, tràn ngập địch ý với cô. Nhưng khi cơn gió lốc xoáy xuất hiện, mọi người đều thay đổi sắc mặt.
“Dị năng giả!”
Có người kinh hô ra tiếng, tiếp theo một tiếng hét thảm thiết. Tên thanh niên xui xẻo đang xem kịch bị rìu chém trúng cánh tay, miệng vết thương rất sâu, may mắn không thương tổn đến xương cốt.
Sắc mặt sáu thanh niên hoặc là hoảng sợ, hoặc là đề phòng nhìn Phương Vũ Dương, mắt hai cô gái kia lại sáng ngời, ánh mắt nhìn về phía Phương Vũ Dương trở nên nóng bỏng, có ý tứ muốn vứt bỏ mấy người thanh niên này đến nhờ cậy Phương Vũ Dương.
Tên thanh niên ở thấy được ánh mắt của hai cô, ánh mắt trở nên âm trầm, nhìn về phía Phương Vũ Dương địch ý càng sâu. Cũng may anh ta còn có đầu óc, không mất đi lý trí, cưỡng chế lửa giận trong lòng, nói với phương Vũ Dương cùng Phương Vũ Hân nói:
“Hai vị bằng hữu đừng nóng giận, chúng tôi không có ý gì khác, chỉ muốn tìm nơi để trú lại, thủ hạ không hiểu chuyện, mạo phạm hai vị, tôi xin bồi tội hai vị.”
Anh ta nói xong, đẩy cô gái ra, đi qua, dùng sức đạp tên thanh niên chân cong cầm rìu. Tên nọ kêu thảm thiết một tiếng quỳ trên mặt đất, hướng hai anh em bọn họ xin lỗi.
Anh em hai người không để ý tới tên kia, mà đề phòng tên thủ lĩnh, gọi là “Trần ca”. Trần ca thấy hai người không phản ứng, liền nói:
“Không đánh không quen biết, cậu ta đã xin lỗi, nhị vị xem, việc này không bằng bỏ qua? Hiện tại bên ngoài nơi nơi đều có quái vật, chúng ta thật may mắn còn sống sót, mọi người nên giúp đỡ nhau?”
Thấy hai người như cũ không hề phản ứng, anh ta có chút nổi giận, trong giọng nói có vài phần mang ý vị cảnh cáo,
“Vị huynh đệ này là dị năng giả hệ phong đi? Thực lực tuy rằng không tồi, nhưng chỉ có một người, khó địch bốn. Không bằng chúng ta hợp tác như thế nào? Căn nhà này đủ lớn, chúng ta cùng ở lại đi? Chúng ta có thể liên hợp với nhau, cùng nhau chống ngoại địch, trông giữ căn nhà này.”
Phương Vũ Hân nghe vậy cười lạnh:
“Đây là nơi ở của tôi, dựa vào cái gì cho các anh vào ở?”
Thanh âm cô uyển chuyển du dương, âm sắc tuyệt đẹp, dù có chút lạnh lẽo, nhưng thập phần động lòng người. Tám người đã chú ý cô từ lúc đầu, dung mạo hơn người, hai cô gái thì ghen ghét, sáu cái thanh niên lòng rạo tực, hiện giờ cô lại mở miệng, hai cô gái kia địch ý càng sâu với cô, ánh mắt sắc bén dao bắn về phía cô, sáu thanh niên ánh mắt nóng bỏng, đặc biệt Trần ca, trong mắt lộ rõ ý đồ tham lam.
Phương Vũ Dương vốn gét những người này, anh hối hận vừa rồi ra tay quá nhẹ, duỗi tay vung lên, tám đạo gió như lưỡi dao xuất hiện, nhất tề bắn ra!
Trừ Trần ca, những người còn lại không đoán được anh sẽ đột ngột ra tay, bọn họ hoảng sợ kêu thảm thiết, hoảng loạn tránh né. Trần ca đã phòng bị từ trước, nhìn thấy Phương Vũ Dương phất tay phóng ra tám đạo lưỡi dao gió, anh ta gắt gao quan sat! Mắt thấy lưỡi dao gió tiến gần, ánh mắt anh ta hung ác, lôi cô gái phía sau che trước người.
Cô gái không nghờ anh ta nhẫn tâm như vậy, hoảng sợ hét lên, thanh âm thê lương: “A ——”