Thời điểm đoàn xe tiến khu biệt thự, người Phương gia đều nghe thấy động tĩnh. Phương Cẩm Đường cùng Phương Vũ Dương đang rửa chén trong phòng bếp mặt đen lại, nhíu mày, liếc nhau, từ trong mắt đối phương thấy được sự lo lắng.
Nghe động tĩnh liền biết, người tới lần này không ít. Nhưng khu biệt thự nhà ở có hạn, người nhiều, khó tránh khỏi tình cảnh tranh chấp nhà ở. Đến lúc đó, không biết sẽ loạn thành bộ dáng gì.
Phương Cẩm Đường yên lặng lắc đầu, động tác trên tay nhanh vài phần. Bọn họ ở nơi này, có người để mắt đến gây sự, giải quyết nhanh đống chén dĩa đi ra ngoài xem mới yên tâm.
Ông giục Phương Vũ Dương:
“Vũ Dương, con động tác nhanh lên, chúng ta ra ngoài xem sao.”
Phương Vũ Dương gật đầu, động tác trong tay nhanh hơn.
Cùng thời gian, Phương Vũ Hân cùng Khúc Thiên Hà đang trên tầng thượng. Môi trường thành sinh thái trên tầng thượng, được công ty nội thất tu sửa có thẩm mỹ, nhìn ra thật đẹp. Môi trường dùng đất dinh dưỡng, đất phì nhiêu tơi xốp. Ngày Phương Vũ Hân chuyển đến, liền trồng các loại rau dưa theo mùa, lúc này đã lên mầm, một mảng lớn màu xanh non, có sức sống.
Biệt thự tổng cộng bốn tầng, mặt trên ba tầng, còn có một tầng ngầm. Tầng ngầm được Phương Vũ Hân cất vật tư, tầng hầm ngầm được cô chứa đầy. Cô cũng không có biện pháp, Thanh Mộc Linh phủ tuyệt đối không thể bại lộ, dị năng không gian cũng khiến người ta đỏ mắt, trước mạt thế Phương gia mua không ít vật tư, bọn họ bí mật làm, nhưng không có khả năng giấu đến chút gió không lọt. Nếu không đặt một ít vật tư ở bên ngoài, không gian cô bị bại lộ là điều chắc chắn.
Các cô đứng trên tầng thượng, tầm nhìn trống trải, không chỉ nghe được thanh âm, còn thấy toàn bộ đoàn xe. Khúc Thiên Hà cùng Phương Cẩm Đường không hổ là phu thê, hai người có suy nghĩ thật giống nhau. Bà thấy đoàn xe, liền nói với Phương Vũ Hân:
“Hân Hân, chúng ta đi xuống thôi. Đề phòng tiểu nhân tới gây sự.”
Phương Vũ Hân gật đầu, Bạch Khiêm Khiêm đi tới vươn móng vuốt nhỏ giữ chặt tay Phương Vũ Hân tay, khuôn mặt bánh bao nghiêm túc nói:
“Mẹ yên tâm, nếu có người tới, Khiêm Khiêm bảo vệ mẹ!”
Cậu nói thực nghiêm túc, Phương Vũ Hân cùng Khúc Thiên Hà kinh ngạc. Hai người bắt được ánh mắt sắc lạnh lóe lên rồi biến mất của cậu bé, thì rất ngạc nhiên.
Một đứa nhỏ còn ít tuổi như vậy, thế nhưng sẽ có ánh mắt sắc bén như vậy!
Khúc Thiên Hà híp mắt đánh giá cậu bé trong chốc lát, trong lòng đối với cháu ngoại tiện nghi này vừa lòng vài phần. Lúc đầu Phương Vũ Hân mang theo Bạch Khiêm Khiêm về nhà, nói là con trai cô, Khúc Thiên Hà không tin được lỗ tai mình! Nhưng hai người lớn lên quả thật tương tự, bà không muốn tin không được.
Nhưng Phương Vũ Hân căn bản không sinh con!
Nhưng Phương Vũ Hân lấy kết quả kiểm tra DNA, bà phải tin. Nhưng cho dù tin, cũng là miễn cưỡng tiếp nhận Bạch Khiêm Khiêm cháu ngoại tiện nghi, trong lòng bà chung quy vẫn có bất mãn. Không phải hướng về Phương Vũ Hân, cũng không phải hướng về Bạch Khiêm Khiêm, mà là hướng về người hạ độc thủ phía sau.
Bạch Khiêm Khiêm tuổi còn nhỏ, đã thông minh lại hiểu chuyện, hơn nữa lớn lên cực kỳ tương tự Phương Vũ Hân, bà tiếp xúc lâu liền đối với cậu bé thêm nhiều phần thích. Nhưng giờ phút này, nhìn ánh mắt lãnh chợt lóe của Bạch Khiêm Khiêm, bà kinh ngạc đồng thời càng thích Bạch Khiêm Khiêm.
Bà nhìn ra, Bạch Khiêm Khiêm đứa trẻ vô cùng thông minh, nói là thiên tài cũng không quá. Nhưng khó có nhất là, cậu bé luôn để tâm đến cảm nhận của Phương Vũ Hân! Bà sống ngần ấy năm, một đôi mắt đã tôi luyện như hoả nhãn kim tinh, người khác rốt cuộc có thực lòng chân tình hay là hư tình giả ý, bà nhìn một cái liền biết!
Cũng vì nguyên nhân này, bà đối với Phương Mộng Dao thích không nổi. Bà tự nhận đối Phương Mộng Dao xem như không tồi, nhưng Phương Mộng Dao đối bà, người nhà bà đều không có thiệt tình, ngược lại đề phòng mọi chuyện, giống như bị ủy khuất, bị người hãm hại, làm sao bà thích được?
Nghĩ đến đây, Khúc Thiên Hà không vui nhăn mày lại. Bà nhớ một tháng gần đây, Phương Mộng Dao giống như thay đổi không ít! Trước kia yếu đuối, nhưng giờ cả người giống như có bí mật, ngay cả dã tâm càng lúc càng lớn!
Khúc Thiên Hà trong ánh mắt hiện lên một tia chán ghét cùng lãnh lệ, bà không quan tâm nguyên nhân gì Phương Mộng Dao thay đổi được như vậy, nhưng Phương Mộng Dao dám tính kế người nhà bà, bà tuyệt đối sẽ không nuông chiều! Còn nữa, Phương Mộng Dao lần trước không quan tâm mặt mũi muốn cướp phỉ thúy của Phương Vũ Hân cũng quá kỳ quái, Phương Vũ Hân lại phát hiện phỉ thúy kia là Thanh Mộc Linh phủ!
Phương Mộng Dao có phải đã biết cái gì?
Trong khoảng thời gian ngắn, Khúc Thiên Hà đã suy nghĩ rất nhiều. Bà bất động thanh sắc liếc nhìn Phương Vũ Hân một cái, do dự một chút, từ bỏ dò hỏi dự tính của cô. Bà biết, giấc mơ kỳ dị kia, Phương Vũ Hân khẳng định có che giấu cái gì đó, nhưng giấc mơ kia đả kích quá lớn đối với Phương Vũ Hân, bà không muốn vạch trần vết sẹo Phương Vũ Hân.
Ba người bước nhanh xuống lầu, không ai nói chuyện. Bọn họ đi xuống, Phương Cẩm Đường cùng Phương Vũ Dương đã thu thập chén đũa sạch sẽ, đang chờ trong phòng khách. Ba người đi qua ngồi xuống, đôi mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ. Bên ngoài sân nhỏ, sân nhỏ cũng được trồng rau, tất cả đã nảy mầm. Nhưng nhà bọn họ xem không phải là mảnh vườn đầy rau xanh, mà hướng đến cổng lớn.
Có chiếc xe ngang qua cửa, chạy thật sự chậm, người trong xe nhìn vào nhà bọn họ đánh giá, đại khái thấy nơi này có người, liền không dừng lại, trực tiếp đi qua. Rốt cuộc mới ngày đầu tiên của mạt thế, không phải ai cũng có thể thích ứng từ người thường thành cường đạo, yên tâm thoải mái động thủ cường đoạt.
Không bao lâu, lại tới một chiếc xe nữa. Là một chiếc xe việt dã màu đen, rất ngầu, nhưng nó không lướt qua cửa nhà họ, mà là dừng lại.
Xe dừng lại, người Phương gia mặt biến sắc, ánh mắt trở nên cảnh giác. Ngay sau đó, cửa xe mở ra, một đôi chân gợi cảm bước ra trước. Mặc quần da bó sát àu đen, cùng đôi chân cao thon dài, nhìn cách ăn mặc như vậy, người nhà Phương gia nhăn mặt lại, không hẹn cùng nghĩ tới bốn chữ “đầu óc có bệnh”.
Ngay sau đó, sắc mặt Phương Vũ Hân trở nên u ám. Cô thấy cách ăn mặc này quả thật quá quen thuộc, ở trong mộng, Phương Mộng Dao chính xác ăn mặc như vậy!
Khi sắc mặt cô đại biến, Phương Mộng Dao cũng lộ mặt ra. Cô mặc bộ đồ gia tăng giá trị gợi cảm mị lực, xuống xe cô ta nhìn về phía người Phương gia, môi đỏ tươi cười dương lên biểu thị ý vị thâm trường, ánh mắt mang theo lãnh ý.
Trên đường cô ta còn kỳ vọng người Phương gia đều biến thành tang thi, thật thất vọng, bọn họ đều không có việc gì! Nhưng đứa bé kia là ai? Nó sao ở chỗ này? Nó có quan hệ gì với Phương gia?
Khâu Dịch Minh từ bên kia xuống xe, anh ta nhìn qua cửa sổ thấy Bạch Khiêm Khiêm trong phòng, mặt anh ta trở nên âm trầm.
Lại là nó! Đứa bé này không nên đến thế giới này!