Chương 32: Có Sợ Không

Trên đường trở về, Phương Vũ Hân nói:

“Tình hình trong thành thật sự không ổn, không chỉ kiến trúc và mặt đường bị hư tổn nghiêm trọng, còn có xe bị vứt trên đường không ít, lần sau nếu muốn vào thành, không nên lái xe việt dã.”

Phương Vũ Dương đã nghĩ đến điểm này, thở dài nói:

“Không sai, may mắn trước đó chúng ta đã chuẩn bị xe máy, sử dụng nó linh hoạt hơn nhiều.”

Anh nói xong, nhìn sang thấy sắc mặt lo lắng của Phương Vũ Hân:

“Hân Hân, làm sao vậy?”

Phương Vũ Hân đang nghĩ đến, không bao lâu, khu biệt thự nơi bọn họ đang sống sẽ có người sống sót đến chiếm giữ, đến lúc đó, không biết sinh ra mầm tai hoạ gì. Khu này nhiều biệt thự như vậy, những người sống sót không thiếu những người có thân phận, chính xác mà nói, trong những người sống sót trước kia có địa vị không thấp, tất nhiên bọn họ không muốn ở trong một cái phòng nhỏ cùng những người bình thường.

Trước tiên khu biệt thự sẽ bị chia cắt, lúc ấy nếu không phải Khâu gia bảo hộ, bọn họ căn bản không giữ được một căn phòng. Nhưng cho dù có Khâu gia bảo hộ, sau đó bọn họ vẫn bị Phương Mộng Dao gài bẫy đuổi ra.

Phương Vũ Hân lắc đầu, tuy cô luôn thuyết phục chính mình chỉ là một giấc mơ, nhưng trong tiềm thức, cô cảm thấy không phải là giấc mơ, chắc chắn nó sẽ xảy ra.

Cô nhắm mắt lại, mệt mỏi tựa lưng vào ghế ngồi, hồi tưởng tất cả hồi ức trong mơ, chậm rãi nắm tay lại. Mặc kệ là mơ hay là thật, nếu cô đã trở lại, không bao giờ cho người khác cơ hội thương tổn chính mình, thương tổn người nhà!

Phương Vũ Dương nhìn Phương Vũ Hân sắc mặt mệt mỏi, trong lòng cảm thấy bất an, anh xe ngừng ven đường, quay đầu hỏi cô:

“Hân Hân, em đang chuyện gì gạt anh?”

Phương Vũ Hân thoát ra hồi ức ác mộng, nghe Phương Vũ Dương nói vậy, quay mặt nhìn thấy ánh mắt quan tâm của anh. Tâm trí Phương Vũ Hân lay động, quyết định không giấu giếm Phương Vũ Dương nữa, nói cho anh:



“Anh trai, em lo lắng không bao lâu, người sống sót sẽ đến khu biệt thự. Vị trí khu biệt thự anh nhìn qua thấy sao? Nơi này hoàn cảnh tuyệt đẹp, không chỉ phương tiện bảo toàn không sứt mẻ gì, xung quanh phòng ốc được tu sửa còn mới, có cánh đồng lớn! Nơi này, cực thích hợp làm căn cứ an toàn.”

Phương Vũ Dương vừa nghe liền sáng tỏ ý cô:

“Nói như vậy…… Em lo lắng có người cướp đoạt biệt thự chúng ta?”

Nói tới đây anh dừng một chút, mới tiếp tục nói,

“Hân Hân, ngay từ đầu em đã biết chuyện này đúng không? Cho nên gia tăng phòng bị cho căn biệt thự, đem sân thượng sửa thành môi trường sinh thái.”

Loại chuyện này không cần thiết giấu giếm, Phương Vũ Hân thừa nhận, cô nói:

“Lúc em mơ giấc mộng kia đã biết, nhưng lúc ấy em chưa biết phỉ thúy ba mua cất giấu Thanh Mộc Linh phủ, cho nên bảo công ty nội thất đem sân thượng biến thành môi trường sinh thái, đến lúc đó có thể trồng các loại rau củ làm đồ ăn. Nhưng Thanh Mộc Linh phủ mang đến cho chúng ta kinh ngạc quá lớn.”

Phương Vũ Dương đã đi vào, đương nhiên biết tình huống của Thanh Mộc Linh phủ. Hiện giờ, bên trong linh điền được Phương Vũ Hân khai khẩn, trồng các loại lương thực, rau dưa, trái cây, dược điền trồng rất nhiều dược liệu, trong hồ nuôi nhiều cá tôm cua, trong rừng trúc nuôi gia cầm súc vật. Có thể nói, chỉ cần có Thanh Mộc Linh phủ, nhà bọn họ sau này không cần lo lắng đến kinh tế.

Nhưng Thanh Mộc Linh phủ khiến người khác quá mơ ước, tuyệt đối không thể bại lộ, phải nghĩ ra biện pháp che dấu thật kĩ. Thế nên ở khu biệt thự của họ, phải đem sân thượng có môi trường sinh thái, và hoa viên trồng rau dưa. Dù sao Phương Vũ Hân có “dị năng” hệ mộc khẳng định khó bại lộ, có dị năng hệ mộc của cô phụ trợ, rau dưa trong nhà không sợ trồng sẽ chết.

Anh em hai người lo lắng người sống sót tới khu biệt thự gây ra hỗn loạn, không dám trì hoãn nữa, lên đường gấp gáp trở về nhà. Theo đường cũ trở về, đi ngang qua khu quảng trường thương nghiệp đã rách nát phát hiện có mấy chiếc xe tư gia đang đậu nơi đó, có người đang vác túi hàng cất vào xe tư gia. Hai người đoán, chắc là dân cư gần đó tới siêu thị thu thập vật tư.

Thấy bọn họ, người đang vác túi hàng vào xe có chút cảnh giác. Siêu thị lớn như vậy, sẽ có người nhiều tới, mỗi người lấy một ít vật tư tới tay sẽ ít đi. Anh em hai người thấy người nọ cảnh giác, không dừng lại, lái xe lướt qua. Từ kính chiếu hậu, thấy rõ người nọ nhẹ nhàng thở ra.

Hai người cũng không thèm để ý, trước mạt thế họ đã chuẩn bị lượng lớn vật tư, chút vật tư của siêu thị này bọn họ không để vào mắt, bằng không bọn họ không lấy cái gì đều để lại cho những người này.

Một đường lái xe trở lại nhà mới, nhìn thời gian, đã 5 giờ chiều. Vừa về tới cửa, đã được người bên trong mở ra, Bạch Khiêm Khiêm đứng ở cửa, nhìn Phương Vũ Hân cười thật vui vẻ, ngoan ngoãn:

“Mẹ, cậu, các ngươi rốt cuộc đã về!”



Bạch Khiêm Khiêm lớn lên giống Phương Vũ Hân, cậu bé cười lên, đừng nói Phương Vũ Hân, ngay cả Phương Vũ Dương trong lòng đều mềm nhũn. Người Phương gia có thể tiếp nhận Bạch Khiêm Khiêm nhanh như vậy, nguyên nhân cũng bởi vì đôi mắt cùng miệng của cậu bé đặc biệt giống Phương Vũ Hân.

Người ta hay có câu đôi mắt là cửa số tâm hồn, người Phương gia nhìn bộ dáng Bạch Khiêm Khiêm, giống như nhìn thấy Phương Vũ Hân khi còn nhỏ. Tuy nguyên nhân Bạch Khiêm Khiêm sinh ra có vấn đề, nhưng cậu bé rất mềm mại đáng yêu , lớn lên giống Phương Vũ Hân, người Phương gia làm sao nhẫn tâm được?

Nhưng bọn họ chỉ tiếp nhận Bạch Khiêm Khiêm, ba cậu bé bọn họ không tiếp nhận. Bạch Khiêm Khiêm đến Phương gia mấy ngày nay, Phương gia đều ngậm miệng không đề cập đến người nhà cậu bé.

Phương Vũ Hân cùng Phương Vũ Dương vào cửa, Bạch Khiêm Khiêm nhìn phía sau bọn họ, không nhìn thấy Bạch Diệp cậu thật thất vọng, nhưng không dám biểu hiện ra ngoài. Tuy nhỏ tuổi, nhưng cậu bé rất thông minh lại mẫn cảm, biết người Phương gia không thích ba bé, liền ngoan ngoãn chưa bao giờ nhắc đến.

Bạch Khiêm Khiêm không biết rằng mình bị người ta bí mật sinh ra, cái đầu nhỏ cậu bé thường xuyên miên man suy nghĩ, nếu mẹ không tiếp nhận ba ngu ngốc làm sao bây giờ? Cậu sau này đi theo ai? Ai cũng không lựa chọn được làm sao bây giờ? Thật buồn rầu!

Phương Vũ Hân và Phương Vũ Dương đều nhận ra động tác nhỏ của Bạch Khiêm Khiêm, hai người liếc nhau, không có mở miệng. Lúc này, Phương Vũ Hân cảm nhận được đầu ngón tay truyền đến xúc cảm mềm mại, cúi đầu nhìn thấy Bạch Khiêm Khiêm thật cẩn thận nắm lấy ngón tay cô.

Ngón tay truyền đến xúc cảm mềm mại làm tâm cô mềm mại theo, cô cong lưng bế Bạch Khiêm Khiêm lên, nhìn khuôn mặt nhỏ cậu bé kinh ngạc nở nụ cười thật tươi, cô cúi đầu hôn lên má cậu bé, cười nói:

“Khiêm Khiêm thấy biến hóa bên ngoài chưa? Nói cho mẹ, có sợ không?”

Bạch Khiêm Khiêm lắc đầu, ưỡn ngực thẳng tắp rất có chí khí nam tử mà nói:

“Khiêm Khiêm không sợ! Mẹ đừng sợ, Khiêm Khiêm sẽ bảo vệ mẹ!”

Cậu bé còn muốn nói “ba ba cũng sẽ bảo vệ mẹ”, nhưng nghĩ đến thái độ Phương Vũ Hân đối với Bạch Diệp, cậu bé không dám nói ra.

Phương Vũ Hân nở nụ cười sáng lạn, trong lòng mềm mại, nhịn không được hôn lên cái trán của Bạch Khiêm Khiêm, ân cần, ôn nhu nói:

“Mẹ cũng sẽ bảo vệ con.