Thiên thạch rơi xuống mang đến năng lượng bạo động, không chỉ phá hủy rất nhiều tòa nhà cùng phương tiện, giao thông các nơi đều chịu ảnh hưởng. Nghiêm trọng nhất, năng lượng bạo động mang theo virus biến dị. Cũng may trời không tuyệt đường, virus biến dị không chỉ có sinh ra tang thi, cũng thúc đẩy một bộ phận con người thức tỉnh dị năng.
Thiên thạch rơi vào ban đêm, thời gian mấu chốt để thức tỉnh dị năng . Bởi vì năng lượng bạo động, một khi thức tỉnh dị năng, tận dụng khả năng hấp thu càng nhiều năng lượng, có thể chiếm được tiên cơ.
Phương Vũ Hân rất rõ điểm này, đương nhiên không buông tha cơ hội này. Cô vội vội vàng vàng sửa sang biệt thự này, mang theo người nhà dọn qua đây, bởi vì khu này không có thiên thạch lan đến gần.
Một đêm này tất cả mọi người không ngủ, biệt thự chỉ có người Phương gia, bảo vệ cùng bảo mẫu đều đã rời đi. Bởi vì bệnh cảm ngày càng nghiêm trọng, người nhà bọn họ sinh bệnh, nên không yên tâm. Phương Vũ Hân biết chuyện này, liền cho bọn họ nghỉ, cho họ tiền về chiếu cố người nhà.
Cô không biết những người này có bao nhiêu người còn sống sót sau khi mạt thế xảy ra, càng không rõ người nhà bọn họ như thế nào. Nhưng khi mạt thế xảy ra, nhiều người vợ con ly tán, cốt nhục chia lìa, để những người này lại, chi bằng cho bọn họ đoạn tụ với người nhà, mặc kệ mạt thế như thế nào, cùng người nhà ở bên nhau, dù sinh tử còn tốt hơn nhiều.
Một đêm này người Phương gia đều không ngủ, vẫn luôn chờ đến nửa đêm, thiên thạch vừa xuất hiện, Phương Vũ Hân mang toàn bộ người nhà tiến vào Thanh Mộc Linh phủ, ngay cả Bạch Khiêm Khiêm cũng được cô mang vào.
Giữ đại điện có nhiều Tụ Linh Trận, từ khi Thanh Mộc Linh phủ nhận chủ, Tụ Linh Trận liền tự động mở ra, hấp thu linh khí trong thiên địa. Lần này trong thiên địa năng lượng bạo động, Tụ Linh Trận hấp thu linh khí so với ngày thường gấp trăm lần! Phương Vũ Hân mang theo người nhà tiến vào Thanh Mộc Linh phủ, liền cảm nhận được trong linh phủ linh khí nồng đậm.
Trong đại điện, linh khí nồng đậm nhất, dùng mắt thường có thể thấy được sương mù. Phương Vũ Hân tìm địa điểm cho người nhà ngồi, để thân thể cảm thụ linh khí cọ rửa. Nếu không có gì ngoài ý, Phương Vũ Dương hẳn là thức tỉnh dị năng hệ phong, Phương Cẩm Đường, Khúc Thiên Hà cùng Bạch Khiêm Khiêm, cô không dám hy vọng xa vời.
Tỷ lệ thức tỉnh dị năng không cao, giai đoạn đầu mạt thế, toàn thế giới hai phần ba người biến thành tang thi, dư lại một phần ba người sống sót, thức tỉnh dị năng giả một phần mười. Đến khi Nguyên Thạch cùng Nguyên Tinh xuất hiện, lúc đó người sống sót mới có cơ hội thành dị năng giả.
Trừ dị năng giả do dùng Nguyên Tinh, người sống sót bình thường bị tang thi cào, dẫn đến bị cảm nhiễm virus tang thi có khả năng thức tỉnh dị năng, chỉ là tỷ lệ rất thấp, biến thành tang thi cao hơn. Thế nên sử dụng Nguyên Tinh an toàn hơn rất nhiều, chỉ cần có được Nguyên Tinh, người thường có tỷ lệ thức tỉnh dị năng cao hơn, chỉ là phẩm chất kém hơn người thức tỉnh dị năng bình thường, nếu muốn tăng phẩm chất phải tìm nguyên tinh bổ sung, không thì ngày sau thành tựu hữu hạn.
Mà Nguyên Tinh, giấu trong Nguyên Thạch. Nguyên Thạch chính là mảnh thiên thạch rơi xuống, phía ngoài bị thiêu đốt biến thành cục đá cuội. Tầng ngoài nguyên Thạch rất cứng rắn, lớn nhỏ không đồng nhất, bên trong bao hàm các loại thuộc tính Nguyên Tinh. Nhưng không phải mảnh thiên thạch nào cũng trở thành Nguyên Thạch. Có mảnh đá bên trong không có gì gọi là Không Thạch.
Lúc đầu chưa ai phát hiện Nguyên Thạch và Nguyên Tinh bên trong, khi mạt thế được nửa năm mới truyền ra tin tức đó. Lúc đó cả người sống sót và dị năng giả tìm kiếm Nguyên Thạch khắp nơi. Người thường có được Nguyên Tinh có thể thức tỉnh dị năng, người đã có dị năng giả không thể thông qua Nguyên Thạch thức tỉnh ra dị năng mới, nhưng có thể sử dụng Nguyên Tinh cùng hệ tăng phẩm chất dị năng.
Ở trong mơ, Phương Vũ Dương vẫn luôn hi vọng tìm được Nguyên Tinh làm Phương Vũ Hân thức tỉnh dị năng, đáng tiếc vất vả kiếm được một khối, Phương Vũ Hân không thể thức tỉnh ra dị năng. Phương Vũ Dương không tin tà, nói muốn đem tất cả các hệ Nguyên Tinh đều gom đủ, cho Phương Vũ Hân thí nghiệm, đáng tiếc anh chưa tìm được khối Nguyên Tinh thứ hai, đã bị người ta phế đi dị năng thê thảm mà chết.
Cho nên Phương Vũ Hân đối Nguyên Tinh rất để ý, cô không lựa chọn rời thành phố Thương, một là vì xung quanh khu biệt thự khai phá ngày sau sẽ phát triển trở thành căn cứ của người sống sót, nguyên nhân thứ hai, Nguyên Tinh phân bố xung quanh thành phố Thương. Những điều này cô đều thấy hết trong mơ, có lẽ hiện thực cũng như vậy chăng, Phương Vũ Hân thử đánh cuộc một phen.
Bạch Khiêm Khiêm lần đầu tiên tới đây, vẻ mặt co quắp bất an, bé ôm Angela, mờ mịt bất lực nhìn Phương Vũ Hân:
“Mẹ ơi, nơi này là chỗ nào a?”
Phương Vũ Hân không biết nên nói thế nào về mạt thế với bé con, nhìn Angela trong lòng ngực bé, đi qua đi ôm Angela đặt ở trong một Tụ Linh Trận. Sau mạt thế ngoài nhân loại biến dị, động và thực vật cũng lần lượt phát sinh biến dị. Cô không biết Angela có thể biến dị không, nên cứ thử. Mạt thế điều kiện sinh tồn khốc liệt, Angela nếu không thể biến dị, sau này đành để trong Thanh Mộc Linh.
Thở dài, Phương Vũ Hân kéo Bạch Khiêm Khiêm ngồi vào Tụ Linh Trận, dặn dò nói:
“Khiêm Khiêm, con nhất định phải cảm thụ thật tốt biết không? Những chuyện khác, về sau mẹ giải thích với con.”
Bạch Khiêm Khiêm ngoan ngoãn gật đầu, cảm nhận được cổ hơi thở thật thoải mái đang ở cọ rửa khắp người bé. Phương Vũ Hân liếc mắt nhìn những người khác, phát hiện Phương Cẩm Đường, Khúc Thiên Hà cùng Phương Vũ Dương đều bắt đầu nhắm mắt đả tọa, nhưng Angela thoải mái ghé vào Tụ Linh Trận,kêu một tiếng “Meo” liền nhắm mắt lại bắt đầu ngủ.
Phương Vũ Hân cười lắc đầu, ngồi bên cạnh người nhà, nhắm mắt lại hấp thu linh khí. Cô không có khả năng thức tỉnh thêm dị năng, cô tu luyện công pháp hệ mộc, nếu muốn ngụy trang thành dị năng giả hệ mộc dễ như trở bàn tay. Nhưng cô lợi dụng năng lượng bạo động sinh ra để tu luyện.
……
Phương gia tiến vào Thanh Mộc Linh phủ, không cần lo lắng mạt thế ảnh hưởng, những người khác không có vận khí này. Không ít người dù cho biết việc về virus, nhưng thiên thạch xuất hiện bất ngờ, ngay cả vệ tinh giam sát không thể kịp thời phát hiện, giống như từ hư không đột nhiên xuất hiện, sau đó nháy mắt nứt toạc biến thành vô số mảnh, rơi xuống các nơi của thế giới này, làm người trở tay không kịp.
Trong bóng đêm, một chiếc xe việt dã màu đen tốc độ như bay hướng nhà cũ Phương. Một thân ảnh thon thả quần áo nịt từ trên xe xuống. Cô ta đưa mắt nhìn cổng lớn khóa chặt lạnh lùng cười, thả người nhảy qua tường đi vào khuôn viên. Bởi vì toàn thành phố bị cúp điện, các thiết bị chống trộm không có tác dụng, như một vật trang trí mà thôi.
Cô ta dễ như trở bàn tay đi tới cửa nhà, móc chìa khóa liền cắm vào ổ khóa. Chìa khóa kia thoạt nhìn không có gì đặc biệt, nó không giống chìa khóa, ngược lại nhìn rất buồn cười, giống như một món đồ chơi. Nhưng cắm chìa khóa vào ổ khóa, cô ta nhẹ nhàng vặn, ổ khóa nhẹ nhàng phát ra một tiếng “Cùm cụp”.
Cô ta nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, lặng yên không một tiếng động đi lên lầu hai, đứng trước một cửa phòng. Móc ra chìa khóa vừa rồi mở khóa, cô ta thật cẩn thận đẩy cửa ra, khuôn mặt cô ta đang tươi cười hoàn toàn cứng đơ.