Chương 20

Giống như bị cô gái kia thôi miên, cô bắt đầu không kiểm soát được, trong đầu bắt đầu xuất hiện những suy nghĩ tiêu cực về cuộc đời mình, cha mẹ cô mất sớm, người thân đem cô bán đi, sắc mặt của bọn buôn người, còn có….

Cảm xúc giống như bị vỡ đập trào dâng ra, tràn thẳng vào đầu của Thẩm Nịnh, cô không có cha mẹ, không có người yêu, không ai yêu, năm đó đáng lẽ ra cô nên đi theo cùng với cha mẹ. Phảng phất như có giọng nói bên tai: Chết đi, chết đi liền xong chuyện! Sẽ không còn thương tâm nữa, sẽ không còn khổ sở như vậy nữa, không ai thương tổn cô và cô cũng sẽ không làm ai tổn thương cả!

Trên thế giới này, thứ đáng sợ nhất không phải là bệnh dịch, không phải là chiến tranh, thậm chí không phải cái chết, mà là sự tuyệt vọng!

“Nóng…… Nóng quá……”

Giọng nói của Kỷ Nhiên đột nhiên truyền vào tai của Thẩm Nịnh, giúp cô lấy lại tinh thần. Cô cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy đối phương lộ ra làn da đã đỏ bừng. Lúc này, tận thế hay không tận thế, có chết hay không chết, tất cả những suy nghĩ đó đều đã biến mất, bây giờ cô chỉ biết là cô sẽ không để Kỷ Nhiên bị thiêu chết ở chỗ này. Thẩm Nịnh cắn chặt răng kéo Kỷ Nhiên đi vào phòng kí túc gần họ nhất, phải tốn rất nhiều sức lực mới có thể đem hắn lên giường.

Cô luống cuống tìm kiếm trong phòng kí túc xá, may sao, tìm thấy nửa bình rượu trắng còn dư, cô liền dùng kéo cắt quần áo của hắn, rồi dùng rượu thoa lên người hắn để hạ nhiệt.

Đột nhiên, chàng trai đang nằm ở trên giường mở mắt ra, ánh mắt của hắn như tan ra, tròng trắng mắt tràn đầy tơ máu, một tay đem Thẩm Nịnh kéo lại sau đó xoay người đè cô xuống giường.

Xoẹt, chàng trai phía trên xé quần áo của Thẩm Nịnh, sau đó theo bản năng dùng hạ thể ở trên người mình không ngừng cọ xát vào cơ thể cô.

“Kỷ Nhiên, cậu buông tôi ra ——!” Thẩm Nịnh dùng sức đánh vào người bên trên để đẩy hắn ra, thừa dịp hắn còn chưa tới, cô bò dậy rồi trực tiếp tông cửa xông ra ngoài, chạy vào trong căn phòng tối hôm qua bọn họ ngủ, rồi khoá cửa lại.

Tiếng đập cửa bên ngoài của Kỷ Nhiên truyền đến, lúc sau liền có tiếng tông cửa, trong miệng của Kỷ Nhiên phát ra tiếng gầm gừ kỳ quái, cực kỳ giống tiếng gầm gú của những con thây ma đang phẫn nộ.

Cả người của Thẩm Nịnh run rẩy, cô gắt gao dùng cơ thể mình để chống đỡ cánh cửa, trực tiếp cảm nhận từng cơn chấn động từ sau lưng truyền đến, sự sợ hãi ở trong lòng đều thể hiện ra bên ngoài, cô không tự chủ được mà thì thầm: “Chú! Chú ơi! Chú ở đâu? Cứu con! Con sợ! Kỷ Sâm ——”