Chương 14

Bởi vì hội sinh viên chủ yếu quản lý sinh viên từ năm thứ nhất đến năm cuối, ký túc xá số một là ký túc xá dành cho sinh viên sau đại học, cho nên bà cô quản lý ký túc xá này đương nhiên là không hề quen biết Kỷ Nhiên, cũng không hoàn toàn tin lời hắn nói, bà ấy tức giận nói: “Từ lâu tôi đã nghe nói sinh viên quen nói dối nhiều rồi, nhưng không ngờ lại có thể bịa ra lời nói dối như vậy, tôi thấy hai anh chị có lẽ là cặp đôi đang vụиɠ ŧяộʍ yêu đương, bị tôi bắt được còn không chịu thừa nhận, nhanh đi theo tôi đến phòng giáo vụ.”

Nói xong, bà ấy kéo Thẩm Nịnh về phía cửa.

Bác gái quản lý ký túc xá rất cao, cơ thể lại rất khỏe mạnh, hơn nữa Thẩm Nịnh không còn chút sức lực nào, chỉ cần một cái kéo nhẹ đi như vậy là liền bị kéo ra khỏi góc khuất.

“Cánh cửa này bị sao vậy? Hai người đã khóa cửa lại sao? Cái lũ nhóc con nghịch ngợm này!” Bà cô quản lý nhìn cảnh cửa bị khóa rất tức giận, bà ấy lấy chìa khóa ra và mở cửa sau đó nói: “Đợi chút nữa tôi sẽ nói chuyện với chủ nhiệm của hai anh chị...”

Lúc này không biết vì lý do gì mà một con thây ma đang ở một mình tình cờ đi tới cửa, nó bị giọng nói của người phụ nữ hấp dẫn, ngay lập tức nhìn về phía này.

Kỷ Nhiên và Thẩm Nịnh muốn ngăn cản lại hành động của bà cô, nhưng hai người đã ngay lập tức cứng đờ và ngơ ngác nhìn zombie ở cửa.

“Chuyện này không phải giống như ngày tận thế sao?” Bà cô tức giận liên tục lắc đầu: “Một đám nhóc mấy em suốt ngày không lo học hành mà cứ nghĩ đến...”

Một tiếng “răng rắc” nhẹ vang lên, tiếng lò xo khóa của dây xích giống như tiếng bấm nút, con thây ma kia ngay lập tức ngẩng đầu lên phát ra một tiếng gầm rú điên cuồng.

Sau đó, nó bắt đầu lao tới như điên.

Cánh cửa không khóa đã bị nó mở ra, bà cô quản lý khu ký túc xá này vốn đang nghiêm khắc phê bình bọn họ trong nháy mắt đang bị con zombie kia đánh gục, sau đó bị con thây ma đó cưỡi lên người điên cuồng cắn xé.

Kỷ Nhiên lập tức kéo Thẩm Nịnh đứng dậy chạy lên tầng hai, mãi đến khi hai người chạy lên tầng ba, Thẩm Nịnh mới nhìn thấy ở đó có một cánh cửa sắt nặng trịch, lần này không cần Kỷ Nhiên phải nói, cô cũng biết phải làm gì, hai người vừa mới khóa cánh cửa sắt lại liền nghe thấy một loạt tiếng bước chân nhanh, hỗn loạn và dồn dập vang lên, theo sau đó là tiếng đập vào cửa sắt.

Thẩm Nịnh sợ tới mức toàn thân đều run rẩy, không ngừng co rúm lại trong góc tường, sắc mặt của Kỷ Nhiên cũng trắng bệch, đôi mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào cánh cửa sắt đang lắc lư, sau đó dùng tay kéo Thẩm Nịnh vào trong ngực mình, đôi tay của hắn như hai thanh sắt gần như siết chặt cô lại, gần như muốn hòa tan cơ thể của cô gái vào trong cơ thể mình.

Không biết đã qua bao lâu, tiếng đập cửa cuối cùng cũng yên tĩnh lại, nhưng hai người đang gắt gao ôm nhau vẫn bất động, cả hai người đều có thể cảm nhận được đối phương đang run rẩy cho dù là rất nhỏ, đều có thể cảm nhận được sự sợ hãi sâu thẳm trong tim của đối phương.

Mãi đến khi trời tối hẳn, Kỷ Nhiên mới kéo Thẩm Nịnh ra, chậm rãi mò mẫm đứng dậy khỏi mặt đất.

Hắn thở mạnh để bình tĩnh lại, dựa vào trí nhớ của mình để đi đến một cánh cửa, đưa tay chạm vào khung cửa, quả nhiên tìm được một chiếc chìa khóa, hắn nhẹ nhàng mở cửa ra.

Được hai cánh cửa bảo vệ, hai người cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.