Chương 9: Thẩm Nịnh bị Kỷ Nhiên ức hϊếp

Kỷ Nhiên đút một tay vào túi quần, nhíu mày nhìn đống hỗn độn dưới đất, ánh mắt lướt qua khuôn mặt của mấy người khác, cuối cùng dừng lại trên mặt Thẩm Nịnh hỏi: “Thẩm Nịnh, chuyện này là sao?”

Còn không đợi Thẩm Nịnh kịp trả lời, cậu nam sinh kia liền cướp câu trả lời, giống như một con chó Pug đang nói chuyện với Kỷ Nhiên: “Đàn anh Kỷ, anh tới đúng lúc lắm, em chỉ là không cẩn thận đυ.ng phải cô ta một chút, cũng đã xin lỗi cô ta rồi, kết quả là cô ta lại vu cáo em đang cố ý bắt nạt cô ta, mong anh phân xử một cách công bằng!”

“Rõ ràng là cậu cố ý, trong căn tin này có camera giám sát.” Đỗ Viện Viện nói: “Nếu không tin thì chúng ta đi qua đó xem mọi việc là như thế nào.”

Cậu nam sinh này có lẽ là sinh viên năm nhất, không biết căn tin có camera theo dõi, vừa nghe Đỗ Viện Viện nói liền trực tiếp ngẩng cổ lên nói: “Cho dù là tôi cố ý thì sao? Không phải chỉ là một khay cơm thôi sao? Bổn thiếu gia trả cho mấy người!”

Vừa nói cậu ta vừa móc ra một xấp tiền từ trong túi ra, lấy ra tờ một trăm tệ ném vào đồ ăn trên sàn rồi nói: “Một trăm tệ có đủ không? Nếu không đủ thì thêm một trăm nữa!”

Các bạn học sinh quanh lập tức xì xào bàn tán với nhau, ai cũng biết được việc Thẩm Nịnh bị Kỷ Nhiên ức hϊếp, nhưng do Kỷ Nhiên là người mà ngay cả hiệu trưởng cũng không dám động vào, cho nên đương nhiên bọn họ không dám nói gì, mà người trước mắt này cũng không phải là nhân vật gì ghê gớm mà bây giờ lại đang khoe khoang sự giàu có và tiêu tiền ở đây, đặc biệt là dáng vẻ đó ngay tức khắc làm dấy lên sự phẫn nộ của mọi người xung quanh.

Mà lúc này, Thẩm Nịnh cũng biết rõ, cái tên gia hỏa mới nhập học này nhất định là đang muốn lấy lòng Kỷ Nhiên, nghe nói cô bị Kỷ Nhiên ức hϊếp cho nên đến để gây rối cho cô vì muốn lấy lòng hắn.

Sở dĩ cô không quan đến Kỷ Nhiên không phải là do thân phận của hắn mà còn là vì mặc dù Kỷ Nhiên gây rắc rối đến cho cô nhưng cũng đều là những việc nhỏ, chưa từng xúc phạm gì đến cô. Suy cho cùng thì Thẩm Nịnh cô cũng không phải là người có thể tùy tiện bị người khác giẫm đạp dưới chân như vậy.

Đúng lúc Thẩm Nịnh đang định dạy cho cậu tân sinh viên này một bài học thì Kỷ Nhiên lại đột nhiên lên tiếng, hắn dùng ván trượt chọc vào ngược của cậu nam sinh, tức giận nói: “Cậu bao nhiêu tuổi? Học tiểu học sao? Gặp chuyện còn muốn báo cho thầy cô, cha mẹ biết sao? Cậu không biết các bạn học phải đối xử thân thiện với nhau sao?”

“Cái này...” Cậu sinh viên bị thái độ của hắn làm cho sửng sốt, nhất thời không biết làm sao để có thể vuốt móng ngựa nịnh hót.

Kỷ Nhiên nói xong, dùng giọng điệu cảnh cáo nhìn Thẩm Nịnh: “Nếu như tôi phát hiện ai cố ý gây chuyện thì đừng trách tôi trực tiếp báo cho ban lãnh đạo nhà trường để trường phạt mọi người.”