- 🏠 Home
- Khoa Huyễn
- Mạt Thế
- Mạt Thế Năm Thứ Mười
- Chương 8: Trên Núi
Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 8: Trên Núi
Edit: Noah
Beta: Hollyx
Ngọn núi tôi đến hôm nay không phải là một ngọn núi riêng lẻ, mà nối liền với một ngọn khác, trùng trùng điệp điệp, đằng sau là những dãy núi nhấp nhô. Vào núi săn thú cũng không cần phải leo lên quá cao, những động vật nhỏ tôi muốn săn cũng không sống trên cao, gà rừng, thỏ, chim linh tinh phần lớn đều hoạt động từ vị trí giữa sườn núi đi xuống. Giữa sườn núi cũng là nơi tiếp giáp giữa hai ngọn núi. Tôi vừa đi vừa chú ý cây cối bên cạnh, nếu phát hiện cây cối rụng động hoặc dấu chân của thứ gì đó, hay vết tích cây cối bị bẻ gãy, tôi sẽ ngay lập tức thay đổi phương hướng, bằng không rất có khả năng tôi sẽ gặp thứ gì đó không thể đối phó được.
Tận thế nên lên núi không phải chuyện dễ dàng, vì sau tận thế, rất nhiều động thực vật bị biến dị, nguy hiểm khi vào núi càng tăng lên. Có điều so với việc đi lại trong thành phố sẽ gặp Zombie, đi lên núi vẫn tốt hơn một chút, hơn nữa động thực vật bị biến dị cũng rất ít.
Thời tiết không quá nóng, nhưng quần áo tôi mặc quá dày, còn cõng trên lưng một quái vật nhỏ cùng hàng tá đồ vật linh tinh khác, thật nhanh liền một thân mồ hôi, trán cùng tóc mái đều ướt đẫm.
Tôi không để ý tới, chuyên chú quan sát xung quanh. Dấu vết những loài động vật nhỏ để lại không quá rõ ràng, cần phải quan sát thật kỹ mới có thể nhìn thấy, trước tiên tôi sẽ tìm dấu vết ở những nơi chúng thích đến kiếm ăn trước.
Bỗng tôi cảm thấy trên trán lành lạnh, quái vật nhỏ đang đem móng vuốt của nó phóng tới trên trán tôi, bàn tay nắm thành quyền muốn lau mồ hôi trên trán, nhưng bởi vì thân hình quá ngắn, tôi còn nghe được âm thanh nó phát ra trong lúc nỗ lực muốn với tới phía trước lau mồ hôi giúp tôi. Lau hai cái nó lại thu móng vuốt về, bắt đầu ở sau gáy tôi thổi khí.
Tôi quay đầu mặt vô biểu tình ấn đầu nó, đem cái cổ đang duỗi lên của nó ấn trở về, thuận tay chọc chọc lên cái má đang phồng lên.
"Đừng thổi nữa, nước miếng của mày đều phun hết lên người tao rồi."
Quái vật nhỏ tốc độ trưởng thành thật nhanh, trí thông minh cũng cao hơn so với những đứa trẻ bình thường, tuy rằng không thể hoàn toàn hiểu rõ lời tôi nói, nhưng đại đa số thời điểm ý tứ của tôi nó vẫn hiểu được. Từ lúc nó sinh ra đến giờ, không sai biệt lắm là khoảng một tháng, đã có thể đi trên mặt đất được chục bước.
Quả nhiên là tiểu quái vật.
Tôi giơ tay lau một chút mồ hôi trên má, nghiêng tai nghe ngóng một chút, tiếng nước suối chảy róc rách mơ hồ từ phía trước vang vọng lại, tôi đi theo hướng đó, chẳng mấy chốc liền thấy một con suối. Nhảy lên cục đá cạnh dòng suối, đem quái vật nhỏ đang cõng trên lưng thả xuống, tôi quyết định sẽ ở chỗ này nghỉ ngơi một chút.
Bên dòng suối có mấy tẳng đá mọc đầy rêu xanh, hơi trơn, tôi dùng đế giày chà xát, lại dùng dao chặt củi ở trong dòng nước khuấy khuấy, không phát hiện cái gì dị thường, lúc này mới ngồi xổm xuống vốc nước suối rửa mặt. Nước suối thấm lạnh, hắt ở trên mặt, lập tức đem nhiệt độ nóng bức từ nãy đến giờ tản xuống không ít.
Quái vật nhỏ ngồi ở bên cạnh, thấy tôi vốc nước, cũng học theo tôi động tác hướng vào dòng nước, lại không cẩn thận muốn hướng vào trong nước ngã quỵ. Tôi nhanh tay lẹ mắt lập tức túm chặt quần áo đem nó trở về, cũng may nó không rơi xuống nước thật.
Dùng tay đem nước trên mặt nó lau đi, sau đó lại nhu thuận đem mái tóc màu đen của nó rẽ thành ba chùm, nói: "Đừng lộn xộn." Té xuống nước sẽ không có quần áo đổi nữa, hơn nữa suối này nước rất lạnh, là từ trên đỉnh núi chảy xuống.
Quái vật nhỏ nhìn chằm chằm mặt tôi, sau đó lại nhìn vào mặt nước trong vắt, lấy móng vuốt của chính mình chọc xuống, lộ ra biểu tình rất muốn nghịch nước. Tôi lau mặt một phen liền đứng lên, cầm hai tay nó xách đến dòng suối nhỏ phía trên. Tôi nhấc cái đuôi đang rũ xuống của nó bỏ vào dòng nước. Cái đuôi bao trùm vảy trắng vừa chạm vào làn nước, quái vật nhỏ lập tức cười rộ lên, chiếc đuôi đang cong cong dựng thẳng đứng.[Edit&Beta by Noah&Hollyx]
Tôi cảm thấy ý tứ của nó là nước suối này quá lạnh.
Tôi bế nó tiếp tục hạ xuống, mu bàn chân vừa chạm vào dòng nước lạnh nó đã rụt chân lên, khi tôi tiếp tục hạ xuống, nó lập tức co người lại thành quả bóng, nỗ lực bắt lấy tay tôi, giống một con gấu Koala đang bắt lấy nhánh cây.
Tay mỏi, tôi đem nó bế lên thả lại trên tẳng đá, nói: "Còn muốn nghịch nước nữa không?"
Nó bắt lấy móng vuốt của mình, rùng mình một cái rồi hắt hơi. Cái hắt hơi kia uy lực thật mạnh, tự mình ngã ngửa trên tảng phía sau.
Quái vật nhỏ ngã trên tảng đá với vẻ mặt sững sờ, khuôn mặt trắng như tuyết, đôi mắt to màu xanh lục với đôi đồng tử dựng đứng, làm ra biểu cảm này, trông vừa quái dị lại khôi hài. Có một loại cảm giác vừa hung dữ vừa đáng yêu.
Chỗ này cây cối mọc không rậm rạp lắm, đều là những loại cây thấp bé, những tán cao hơn sẽ mọc ở trên đỉnh núi, cho nên ánh mặt trời có thể xuyên thấu qua những tán lá được. Tình cờ có một tia sáng trước mặt quái vật nhỏ, nó bị thu hút, hết sức chuyên chú dùng móng vuốt chạm vào tia sáng đó.
Sau khi rửa mặt xong, tôi ngồi trên tảng đá nhìn quái vật nhỏ ngây ngốc đang cố gắng sờ vào tia sáng chừng ba phút đồng hồ.
Lúc cõng nó trên lưng chuẩn bị xuất phát một lần nữa, nó vẫn còn lưu luyến nhìn vào ánh sáng chiếu trên tảng đá kia.
Tôi đi rất nhanh, ước chừng tới chiều đã vào sâu trong núi, ở trong hồ nước trên núi phát hiện không ít dấu vết, còn thấy hai cái hang thỏ, đáng tiếc bên trong đều trống không.
Buổi tối, tôi tìm một nơi tương đối trống trải để nghỉ ngơi. Xung quanh đều là lá cây rụng, tùy tiện gom lại một đống là có thể nhóm lửa. Đặt một cục đá bên cạnh đống lửa, lấy một cái lon sắt đặt trong đống lửa để đun nước ấm, bánh bột ngô buổi sáng nướng đã nguội lạnh, dùng dây thép quấn lại hơ trên lửa cho nóng.
Lon sắt không lớn, bên trong chứa không được nhiều nước lắm, chỉ trong chốc lát đã sôi ùng ục, lấy thật nhiều lá cây nhấc lon sắt sang một bên, tôi lại tiếp tục nướng bánh.
Mùi thơm khiến bụng tôi ục ục kêu lên, quái vật nhỏ đang dựa vào lòng tôi gặm cải trắng động tác ngừng một chút, sau đó ghé tai vào bụng tôi nghiêm túc nghe ngóng.
Tôi có thể đoán được nó muốn làm gì, quả nhiên, sau khi ghé vào bụng tôi nghe xong liền đem cải trắng trong tay đưa cho tôi. Tôi cúi đầu cắn một ngụm rau cải, sau đó đem móng vuốt của nó ấn trở về, nó liền vui vui vẻ vẻ tiếp tục gặm cải.
Bánh nướng lại lần nữa tuy cứng hơn trước, nhưng uống cùng với nước cũng không quá khó nuốt, bất kì ai đã trải qua tận thế sẽ không còn ghét bỏ đồ ăn khó nuốt nữa.
Lớp bên ngoài của chiếc bánh cháy xém giòn rụm, lúc cắn vào còn có tiếng vang lên, trong lúc vô ý cúi đầu liền thấy quái vật nhỏ lại bắt đầu nhìn tôi chằm chằm. Hai đôi mắt kia mở to, ở trong đêm tối còn ánh lên tia sáng mờ ảo, rất nhiều lần vào buổi tối, tôi đã bị đôi mắt này làm cho giật mình, nhưng hiện tại cũng đã sớm quen rồi.
Không chỉ quen với nó, mà thỉnh thoảng tôi còn có thể hiểu được một số suy nghĩ của nó từ đôi mắt này. Ví dụ như hiện tại, tôi đoán là nó đang tò mò với cái bánh trong tay tôi. Tên nhóc này tràn đầy lòng hiếu kỳ, đối với đồ vật gì nó chưa thấy qua sẽ rất tò mò, những thứ có thể phát ra âm thanh, tỏa ra mùi hương nó đều đặc biệt cảm thấy hứng thú.
Tôi lột lớp vỏ bên ngoài của bánh ngô đưa cho nó, tay còn chưa kịp đưa qua, nó đã tự giác há to miệng. Mỗi lần há miệng nó đều rất lớn, tôi mỗi lần cho nó đồ ăn, đều cảm giác nếu không cẩn thận sẽ bị nó cắn luôn ngón tay.
Hơn nữa không biết vì sao nó rõ ràng có thể tự ăn, lại rất thích tôi đút cho nó. Mỗi lần tôi cho nó ăn, nó đều rất vui vẻ, cái đuôi vung qua vung lại, miệng há to, một lần nữa làm tôi nhớ đến những con chim non, nhìn thấy chim mẹ bay về sẽ tự giác há miệng rộng ra đòi ăn.
Đôi khi tôi cảm thấy quái vật nhỏ này xuất hiện thật đúng thời điểm, nếu nó xuất hiện vào lúc ăn không đủ no của hai năm trước kia, đừng nói là đút cho nó ăn, nói không chừng tôi còn đem nó trở thành đồ ăn. Mấy năm trước, không có chuyện mọi người sẽ chia sẻ đồ ăn cho nhau, kể cả là người thân nhất, cũng sẽ rất khó ở trong hoàn cảnh đói khát khó khăn mà từ bỏ hy vọng của chính mình, nhường cho người khác.
Cũng may bản thân tôi chỉ có một mình, không cần suy nghĩ đến người khác. Lúc ấy tôi thường nghĩ như thế. Nhưng hiện tại...
Sau khi đem vỏ bánh bỏ vào miệng quái vật nhỏ xong, nó phát ra âm thanh rồm rộp như tôi, tức khắc cao hứng mị mị kêu lên, muốn làm tôi nhìn miệng nó, sau đó tiếp tục cắn. Bất quá cắn được hai cái âm thanh liền ngừng, cảm giác trong miệng không còn vỏ bánh nữa, nó chép miệng, cũng không quan tâm tôi tiếp tục ăn, liền vươn móng vuốt ôm eo tôi chuẩn bị ngủ.
Tiếp tục ăn bữa tối của chính mình, lúc nãy không chú ý, nhưng vừa rồi bị quái vật nhỏ nháo một trận, tôi bắt đầu có ý thức chú ý đến âm thanh của chính mình cắn ra. Một tiếng hai tiếng, rồm rộp, tôi nhịn không được tiếp tục, ăn xong mới cảm thấy chính mình vừa rồi đã làm ra một chuyện thật nhàm chán.
Quái vật nhỏ ngủ rồi, ngủ rất an tâm. Ban đêm trên núi thật lạnh, tuy rằng có đống lửa ở phía trước, muốn là có thể chạm tới, nhưng sau lưng lại lạnh lẽo, gió thổi một hồi liền cảm giác lạnh hơn.
Tôi ở bên ngoài phiêu bạt rất lâu, màn trời chiếu đất như vậy đã sớm quen, chỉ khi phải sống ở một nơi mà ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy bầu trời, tôi mới càng thêm khao khát có một mái nhà để che mưa chắn gió.
Nửa đêm trên núi mưa phùn, đống lửa đã bị dập tắt, tôi ôm quái vật nhỏ đang ngủ say trốn đến dưới gốc cây. Suy xét đến khả năng trời sẽ mưa, tôi có đem theo áo mưa.[Edit&Beta by Noah&Hollyx]
Loại áo mưa màu xanh này là loại dùng để đi xe máy, có tà dài đằng trước và có mũ. Tôi nhớ khi còn học tiểu học, ngày mưa, ba tôi sẽ lái xe máy mặc áo mưa như vậy đến đón tôi.
Khi đó ngồi ở ghế sau, tôi ôm eo ba, áo mưa màu lam che khuất thân hình nho nhỏ của tôi, đem tôi cùng màn mưa bên ngoài phân cách thành hai thế giới. Nước mưa đánh vào áo vang lên âm thanh lộp bộp, vạt áo bị gió thổi bay lên, có thể nhìn thấy những hạt mưa rơi trên đường tung thành cánh hoa...
Yên lặng tròng áo mưa lên người, tôi đứng dưới gốc cây đợi mưa tạnh. Những hạt mưa phùn rơi trên áo, không có phát ra tiếng tí tách. Hầu hết những cơn mưa xuân đều lặng lẽ như vậy.
Tuy rằng mưa không lớn, nhưng không có đống lửa sưởi ấm, thân thể nhanh chóng giảm nhiệt, người tôi thấy rất lạnh. Quái vật nhỏ được tôi ôm phía trước ngực, nơi đó thật ấm áp, áo mưa ngăn cách giọt mưa, nó ở bên trong ngủ thực an ổn.
Nó nằm ở nơi ấm áp nhất trên người tôi, đồng thời, cơ thể nó cũng tỏa ra hơi ấm làm tôi cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Quái vật nhỏ lúc này dường như đã biến thành một cái lò sưởi nhỏ.
- 🏠 Home
- Khoa Huyễn
- Mạt Thế
- Mạt Thế Năm Thứ Mười
- Chương 8: Trên Núi