Chương 2: Quái Vật Nhỏ

Edit: Noah

Beta: Hollyx

Con quái vật không lớn, nhỏ nhỏ gầy gầy, co lại một đoàn như quả bóng lăn xuống bên cạnh chân tôi. Tôi có thể nhìn thấy rõ sau mông nó có một thứ mà con người không có, là một cái đuôi màu trắng, ước chừng dài bằng chân của nó, mặt trên bao chùm một lớp vảy tinh tế.

Cái đuôi từ giữa hai chân vòng lên trước ngực, ngoan ngoãn dán vào ngực của quái vật nhỏ. Liên tiếp hết cái đuôi đến vị trí sau lưng xương sống, đều bao trùm vảy màu trắng thật nhỏ, mãi cho đến phần gáy.

Lỗ tai của nó cũng không giống con người, giống như một cái hốc nhỏ gắn ở trên đầu, nhìn có chút cứng rắn, đôi mắt đang nhắm nghiền hơi to, cái miệng cũng vậy.

Nó chỉ có ba ngón tay, hoặc là nói đó là móng vuốt, cũng được bao trùm vảy nhỏ màu trắng, tới bộ phận khuỷu tay mới biến thành làn da giống con người. Bàn chân cũng vậy, ba ngón chân giống nhau, vảy màu trắng, so với tay thì càng giống móng vuốt của một loài động vật nào đó hơn. Đại khái bởi vì mới sinh ra, nên những cái vảy đó cùng với ngón tay ngón chân có màu trong mờ, nhìn có vẻ dễ bị xé rách.

Móng vuốt được quái vật nhỏ nắm trước ngực, mặt trên móng tay nhòn nhọn, tuy rằng hiện tại nhìn qua có vẻ mềm giống như có thể tùy tay bẻ gãy, nhưng tôi có thể tưởng tượng chờ đến khi nó thật sự trưởng thành, có lẽ sẽ biến thành một hung khí đáng sợ.

Con quái vật này lớn lên có lẽ sẽ rất nguy hiểm. Tuy rằng có một số chỗ giống với con người, nhưng nó cũng không phải thuần túy là người, là một con quái vật như trong tưởng tượng của tôi.

Tôi không tự chủ được nắm chặt dao chặt củi, mồ hôi lạnh như nước ướt sũng toàn thân.

Tôi nghĩ tôi cần thiết phải đưa ra một quyết định.

Nhưng ngay thời điểm tôi vô tình hơi nâng dao chặt củi lên, quái vật nhỏ kia bỗng giật giật đầu, mái tóc ướt sũng máu cọ cọ lên mắt cá chân tôi.

Từ trong cổ họng phát ra một âm thanh ngáy nhẹ, hai cái móng vuốt cựa quậy một chút, để lộ ra cuống rốn dính liền với bụng.

Dây rốn còn chưa được cắt. Dây rốn đó như nhắc nhở tôi, nó là từ trong bụng tôi chui ra. Tôi vuốt ve dao chặt củi, sau đó hạ tay chém xuống.

Máu chảy ra, dây rốn bị tôi chặt đứt. Theo động tác của tôi, quái vật nhỏ kia giật giật, nằm nghiêng đầu chuyển động một chút, hướng tới tôi, chậm rãi mở đôi mắt.

Tôi nhìn mí mắt của nó xốc lên, lộ ra trước tiên là một lớp lá mỏng màu trắng, chờ tầng lá mỏng kia lui về, mới lộ ra mắt. Đó là một đôi mắt màu xanh lục, điểm chút màu vàng xanh non, chính giữa có con người thẳng đứng, thời điểm nhìn đến có một loại hàn ý lạnh như băng.

Sau khi tôi tiếp xúc ánh mắt với nó, trong tay theo bản năng nắm chặt con dao chặt củi, cảnh giác nhìn. Đôi mắt to của nó lộc cộc lộc cộc chớp hai cái, tiếp theo hướng về phía tôi vươn móng vuốt. Tôi phát hiện giữa những móng vuốt của nó có một lớp màng màu trắng ngà, thời điểm mở ra giống chân của một con vịt.[Edit&Beta by Noah&Hollyx]

Nó muốn làm cái gì? Muốn ăn tôi? Tôi lạnh lùng nhìn nó, dao chặt củi trong tay vận sức chờ hành động. Từ lâu tôi đã học được rằng, thời điểm bạn không nên mềm lòng, bạn tuyệt đối không thể mềm lòng.

Nhưng quái vật nhỏ này duỗi móng được nửa đường lại mềm như bông rũ xuống, nó còn không thể bò, như không có xương cốt mà ở tại chỗ cọ cọ hai cái. Cả người ngọ nguậy như một con sâu bướm, cử động nhiều nhất cũng chỉ được mấy cái móng vuốt, tạm thời cũng không nguy hiểm lắm. Tôi thoáng thả lỏng, lại dùng một chút lực, trong bụng còn nửa thanh cuốn rốn nhau thai, cùng theo một cỗ chất lỏng trượt ra bên ngoài.

Máu cùng chất nhầy hỗn tạp hương vị không dễ ngửi, quái vật nhỏ nằm ở kia giãy giụa, tôi cũng không có ý định chạm vào nó, chỉ lạnh mặt nhìn xem nó muốn làm gì.

Nói thật tôi hiện tại không biết nên làm sao bây giờ, lúc đầu tôi tính toán nếu sinh hạ quái vật, liền nhân lúc nó không thể thương tổn đến mình một đao giải quyết, sau đó ném đi thật xa, hoặc là tìm một chỗ đem thi thể chôn đi.

Nhưng hiện tại... quái vật nhỏ này trừ bỏ tay chân cùng với cái đuôi, lỗ tai và mắt ra thì những nơi khác thật sự giống một em bé.

Ném xa một chút, để nó tự sinh tự diệt. Cuối cùng tôi nghĩ như vậy.

Nếu quyết định như vậy, tôi cũng mặc kệ nó, tự mình bò dậy dùng nước lạnh rửa sạch một chút, đem quái vật nhỏ kia đóng gói mang tới một căn phòng khác, lại trở về phòng ngủ, khóa cửa cẩn thận nằm xuống nghỉ ngơi.

Lăn lộn lâu như thế, tôi thật sự quá mệt mỏi, trong bụng vẫn còn đau, đồng bộ cùng với đầu tôi đau lên. Nếu không nghỉ ngơi thật tốt, tôi sợ chính mình sẽ không chịu đựng nổi. Hiện tại đã sớm không có bác sĩ, mỗi một lần sinh bệnh đều chỉ có thể tự mình chống đỡ, thuốc men đều không có, phải nhanh chóng hồi phục thân thể thật tốt, nếu không chờ đợi tôi chỉ có cái chết.

Ở mạt thế mười năm rèn luyện, có thể khiến bất kỳ người phụ nữ nào so với đàn ông thời bình càng thêm cường tráng cứng cỏi, dù cho mới sinh hạ quái vật nhỏ kia, tôi cũng không thể tĩnh dưỡng, cho nên chỉ có thể tranh thủ thời gian nghỉ ngơi.

Thời điểm ngủ một giấc tôi nằm mơ, trong mơ luôn có một âm thanh mị mị kêu, thật ồn ào.

Chờ đến khi tôi tỉnh lại trời đã tối đen, xem sắc trời đại khái là bảy tám giờ tối, tôi ngủ cũng không được lâu, nhưng cũng đã đủ để tôi điều chỉnh lại cơ thể. Lúc tận thế bắt đầu được hai năm, hầu như mỗi ngày tôi đều không thể ngủ, sự mệt nhọc càng kéo dài thì thời gian nghỉ ngơi càng ngắn, chính điều này đã tôi luyện khả năng phục hồi nhanh chóng của mình.

Từ trên giường ngồi dậy, cảm giác chính mình cũng không có việc gì. Việc đầu tiên cần giải quyết chính là dạ dày, sinh hạ đồ vật kia tiêu hao quá nhiều thể lực, trước mắt cần phải làm điểm tâm lấp đầy bụng.

Từ phòng ngủ ra tới, thời điểm đi ngang qua căn phòng kia, bước chân tôi dừng một chút. Tôi nhớ tới nơi này vẫn còn một quái vật nhỏ, không quan tâm trong vài giờ, nói không chừng nó đã chết.

"Bụp."

Bên trong truyền đến tiếng của thứ gì đó rơi xuống.

Tôi vặn tay nắm đẩy cửa ra, đứng ở cửa không đi vào, dao chặt củi phòng ở trước mặt, trước tiên đem tình huống bên trong xem xét rõ ràng, mới chậm rãi buông dao xuống.

Quái vật nhỏ bị tôi ném trên giường cùng đống chăn bông, lúc này ngã ở trên mặt đất, dính một ít tro xám xịt, vẫn không nhúc nhích.

Chết rồi sao? Tôi hơi hơi nhíu mày, chậm rãi đi vào, dùng dao chặt củi đem nó trở mình lại. Ngực nó vẫn còn phập phồng, hiển nhiên không chết.

Quái vật nhỏ bỗng nhiên mở bừng mắt, đôi mắt màu xanh lục vẫn không nhúc nhích nhìn tôi, bỗng nhiên nó lại giống như có chút hăng hái, vươn móng vuốt tới bắt lấy tôi. Tôi không trốn, ống quần bị móng vuốt của nó câu lấy.

Tôi có chút kinh ngạc, chỉ qua một khoảng thời gian ngắn, móng vuốt của nó đã sắc hơn so với lúc mới sinh, tôi lại giơ tay sờ soạng một chút đuôi của quái vật nhỏ, cảm giác vảy trên đó cũng cứng hơn lúc đầu.

Quái vật nhỏ thấy tôi sờ đuôi nó, không biết vì sao giống như rất vui mừng, duỗi hai chiếc móng vuốt dài nỗ lực ôm lấy một chân tôi, sau đó ngửa đầu hướng về tôi kêu.

Tiếng kêu của nó khiến tôi kinh ngạc.

Bởi vì âm thanh giống như một con dê vậy. Mềm như bông, còn mang một chút âm rung, một bên kêu, một bên dùng sức ngửa đầu nhìn tôi, chỉ là hình như không có nhiều sức lực, nâng đầu trong chốc lát, lại vô lực rũ xuống, cái đầu kia liền đáp trên mặt giày tôi.

Tôi bỗng nhiên đưa một tay nâng mặt nó lên, bóp miệng nó nhìn vào, quả nhiên trong miệng là hàm răng nhòn nhọn, sáng như tuyết. Vừa rồi lúc nó kêu hai tiếng liền lộ ra một chút màu trắng, liền hoài nghi thứ này vừa mới sinh ra đã có răng, hiện tại vừa thấy, xem ra không chỉ có răng, mà so với răng của con người còn sắc nhọn hơn. Từ hàm răng này có thể khẳng định, thứ này chắc chắn ăn thịt.

Nếu như không hé miệng, miệng của con quái vật nhỏ này nhìn qua cũng chỉ lớn hơn miệng em bé một chút, nhưng sau khi mở ra mới thấy, miệng của nó khẳng định có thể mở ra rất lớn. Tôi nhéo miệng nó nhìn trái lại nhìn phải, nó cũng không phản kháng, ngoan ngoãn để tôi nhéo, đôi mắt màu xanh lục mở to nhìn tôi, rõ ràng là loài động vật trời sinh máu lạnh, tôi lại từ bên trong nhìn ra.... một loại tình cảm nhu mộ quyến luyến.

Quái vật mà cũng có cảm tình sao? Tôi lấy làm lạ.

Trầm lặng một lúc, buông đầu nó ra, tay tôi hơi chút dùng lực đạo muốn đem nó từ trên đùi túm ra. Nhưng nó lại giống như biết được suy nghĩ của tôi, hai móng vuốt nhỏ gắt gao ôm mắt cá chân, như thế nào cũng không chịu buông ra, trong miệng không ngừng mị mị kêu.Tôi cảm giác tiếng kêu trong mơ lúc nãy, chính là thứ này.

"Buông ra." Tôi nói với quái vật nhỏ.

Nó nghe không hiểu, nhưng vẫn gắt gao ôm chân tôi, vội đến nỗi dùng hai chiếc móng vuốt quặp lấy. Nhưng rốt cuộc nó còn quá nhỏ. Tôi buông dao chặt củi ra dùng tay đem nó lôi ra, ném trở về giường. Nó ở trong chăn lăn một vòng, hướng về phía tôi phát ra tiếng kêu ai ai.

Tôi không nhìn nó, sờ soạng một chút ống quần bị nó dùng móng vuốt cào, cầm dao chặt củi xoay người rời khỏi phòng. Thời điểm đi đến trong viện, tôi thoáng nhìn qua dao chặt củi trong tay mình.

Con quái vật nhỏ này lớn lên quá nhanh, so với suy nghĩ lúc trước của tôi nguy hiểm hơn rất nhiều, đợi sau khi nó trưởng thành, nói không chừng sẽ là một kẻ thù đáng sợ, có lẽ nó sẽ giống những động vật biến dị hung tàn kia, đi săn con người.

Tôi đã từng có một người bạn, cô ấy nuôi một con chó, cô ấy cùng người nhà cơ hồ xem con chó kia thành một thành viên khác trong gia đình, nhưng sau khi mạt thế xảy ra, con chó kia biến dị, cắn chết cả gia đình cùng cô ấy. Tôi đã tận mắt nhìn thấy nó gặm thi thể bọn họ, bởi vậy sau này gặp phải động vật biến dị tôi đều giữ một thái độ cảnh giác tuyệt đối cùng sợ hãi, loại tâm lý này đã vô số lần cứu sống tôi.

Tôi không thể hoàn toàn tín nhiệm vào người khác, thậm chí các sinh vật khác, đó là lí do hiện tại tôi sống một mình ở nơi này.

Ngay cả con chó được coi là người bạn trung thành nhất mình nuôi từ nhỏ cũng đều có thể phản bội chủ, vậy đối với một con quái vật tôi còn có thể chờ mong gì. Nếu giữ nó ở bên người, chờ đến thời điểm có đủ năng lực gϊếŧ tôi, có lẽ nó sẽ ăn tôi. Nếu đem nó vứt bỏ mà nó may mắn không chết, như vậy sau này lớn lên gặp lại, không chừng sẽ còn ghi hận trong lòng, đến lúc đó tôi còn có thể chạy trốn được sao?[Edit&Beta by Noah&Hollyx]

Vì vậy, giải pháp tốt nhất vẫn là gϊếŧ nó như dự tính ban đầu. Nhưng, tôi thật sự muốn gϊếŧ nó sao? Tôi hiếm khi do dự.

Trầm mặc đi vào phòng bếp, đem con chuột buổi sáng gϊếŧ được mang tới bờ ao xử lý, thuần thục chém rớt đầu, lột bỏ da, đem thịt rửa sạch sẽ. Bên cạnh phòng bếp có một mảnh đất nhỏ, tôi trồng ở đó một ít hành gừng tỏi, lúc này nhổ lên một ít hành, ở trong nước rửa sạch sẽ, mang về phòng bếp.

Đem miếng thịt bỏ vào nồi nước, rắc vào một chút muối. Gia vị hiện tại tôi có thể sử dụng trừ bỏ muối cùng hành gừng tỏi, đều không có gì khác. Lúc trước tôi may mắn tìm được rất nhiều muối, nhưng những gia vị khác đã sớm dùng hết. Bóc hai nhánh tỏi khô, gừng cắt khúc nhỏ, cho tất cả vào nồi nấu chín, sau đó liền để đó, lấy ra một ít bột mì. Gạo không nhiều lắm, nhưng bột mì còn rất nhiều, tôi chuẩn bị làm một ít mì ống.

Tay nghề nấu cơm của tôi không được tốt lắm, rốt cuộc trước tận thế tôi mới chỉ là một học sinh cao trung 17 tuổi, trên cơ bản ngoại trừ việc đọc sách cái gì cũng không biết, rất nhiều kỹ năng sinh hoạt đều là mười năm tận thế này học được. Có ăn là tốt rồi, cho dù có tật xấu kén ăn, mặc kệ là ai chỉ cần liên tục bị đói mấy tháng thì sẽ không còn .

Thịt chuột trong nồi tỏa ra mùi hương hấp dẫn, mì ống trong nồi cũng chín rồi, vớt mì ra bỏ vào bát, cùng với thịt chuột bên trên hoành thành một bữa cơm chiều phi thường không tệ.

Sau khi ăn no rồi mới lần nữa tự hỏi vấn đề của con quái vật nhỏ kia.

Gϊếŧ hay không gϊếŧ?

Ngồi ở bên ngoài đến nửa đêm, trên người đầy sương, tôi rốt cuộc lần nữa cầm lấy dao chặt củi, đi về phía căn phòng của tiểu quái vật.

Tôi vẫn phải gϊếŧ nó.