Chương 22

Chỉ cần hai chiêu, không, một chiêu thôi cũng đủ khiến tên nhóc kia choáng váng, kết thúc trận đấu. Hắn ta không muốn bị người khác nói là ỷ mạnh hϊếp yếu.

Lâm Lộc Khê buông thõng hai tay, cứ thế đứng im, cả người lộ ra đầy sơ hở.

Cậu ta như thể đã hoàn toàn từ bỏ kháng cự, chấp nhận thua cuộc.

Các khán giả như đã nhìn thấy cảnh tượng Lâm Lộc Khê bị đánh cho đầu rơi máu chảy, nằm lăn ra đất khóc lóc thảm thiết. Bầu không khí trên kênh livestream náo nhiệt như ngày Tết, mọi người thi nhau đặt cược xem Lâm Lộc Khê sẽ trụ được bao nhiêu chiêu.

Không một ai tin rằng Lâm Lộc Khê có thể chiến thắng.

Kết quả của trận đấu dường như đã được định đoạt từ trước, Lâm Lộc Khê tham gia trận đấu này chẳng khác nào tự chuốc nhục vào thân.

“Đối thủ của Lâm Lộc Khê là sinh viên năm hai, tuy tinh thần lực hơi thấp, chỉ đạt cấp C, nhưng thể chất lại đạt cấp B+, một quyền có thể đập nát đá. Lần này Lâm Lộc Khê tiêu đời rồi!”

Dưới ánh mắt nóng rực của vô số khán giả, gã to con ra tay trước. Nắm đấm to như cái bao cát hung hãn lao thẳng về phía đầu Lâm Lộc Khê, nhắm thẳng vào huyệt thái dương.

Nếu trúng chiêu này, đừng nói choáng váng, hoa mắt, có khi còn ngất xỉu tại chỗ.

Các khán giả siết chặt nắm đấm, khóe miệng đã nhếch lên nụ cười thỏa mãn, há miệng định reo hò.

Bỗng nhiên, Lâm Lộc Khê như thể bị dọa sợ, loạng choạng lùi về sau một bước, nắm đấm mang theo sức gió mạnh mẽ sượt qua trán cậu, mái tóc màu bạc bị gió thổi tung bay.

Tiếng reo hò vừa bật ra khỏi cổ họng đã đột ngột dừng lại, nụ cười trên mặt các khán giả cứng đờ, trông như những con gà bị cắt tiết.

Tuy nhiên, chỉ là một chiêu thất bại, đám đông nhanh chóng lấy lại tinh thần.

“Chỉ là may mắn né được thôi.”

“Nhanh lên, đánh cho cậu ta nằm bẹp dí, bò lết trên sàn đấu!”

Một tên phế vật thiên phú cấp F, may mắn thì có thể may mắn đến mức nào? Chẳng lẽ có thể chiến thắng cả trận đấu?

Gã to con tuy chỉ là ra chiêu hụt nhưng vẫn cảm thấy vô cùng nhục nhã, mặt đỏ bừng, cổ cũng đỏ ửng. Hắn ta gầm lên giận dữ, toàn thân gồng cứng, cơ bắp cuồn cuộn nổi lên như sắp nổ tung. Chiếc áo trên người không chịu nổi áp lực, bị xé rách thành nhiều mảnh, để lộ ra những thớ cơ bắp rắn chắc. Từng múi cơ bắp cuồn cuộn như muốn chứng minh cho sức mạnh khủng khϊếp của hắn ta.

Gã to con gầm lên một tiếng, lao đến như một con mãnh thú, tung ra hàng loạt cú đấm, cú đá với tốc độ cực nhanh, chỉ để lại những tàn ảnh mờ ảo. Tiếng xé gió rít lên cho thấy hắn ta không hề nương tay.

Thế nhưng không hiểu sao, Lâm Lộc Khê cứ như đang trượt băng, liên tục né tránh những đòn tấn công của đối thủ một cách nguy hiểm, suýt sao thì ngã nhào.

Dưới cơn mưa đòn dữ dội của đối thủ, Lâm Lộc Khê trông có vẻ nguy hiểm, nhưng lại không hề dính một đòn nào, giống như một cây cỏ kiên cường tưởng chừng sắp bị bão tố quật ngã, nhưng thực chất lại không hề hấn gì.

Khán đài im lặng một lúc, khán giả mơ hồ cảm thấy có gì đó sai sai.

Tuy nhiên, họ không muốn tin vào điều đó, bị thúc đẩy bởi cảm giác bất an, họ nín thở, cổ vũ cho gã to con, dùng hết sức gào thét.

Nhưng họ càng kích động, gã to con trên võ đài càng nóng vội, mồ hôi lạnh túa ra sau lưng, động tác dần trở nên hỗn loạn, mất kiểm soát.

Lại một lần nữa né được nắm đấm của đối phương, Lâm Lộc Khê thở hổn hển, dường như đã kiệt sức. Khán giả vốn đã có chút thất vọng vì cục diện trận đấu vượt ngoài dự đoán, bỗng chốc như được tiếp thêm động lực, khí thế lại tăng thêm một bậc.

“Đánh rắn phải đánh dập đầu! Đánh nó! Đánh chết nó!”

“A a a, XX cố lên! XX cố lên! Xông lên!!”