Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mạt Thế Lượm Bảo Bảo Và Tình Yêu

Chương 52: Cột chặt tay của nhau

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tạ Chiêu nhấc chân định đá người xuống xe nhưng khi nhìn thấy người vừa trèo lên là ai thì anh liền bỏ chân xuống. Chiều hôm nay anh đã gặp người này, cậu ta bị Tần Chu đánh bầm dập mà vẫn có thể nhảy lên xe anh, xem như có bản lĩnh,sức chịu đựng tốt. Nếu hắn nhớ không lầm thì cậu ta hiện tại là dị năng giả hệ mộc, tuy nhiên hắn nhìn ra được cậu ta còn chưa thuần thục sử dụng thứ năng lực kỳ dị kia.

Phía trước là đoạn đường khó đi. Anh có lòng tốt nhắc bọn họ.

_ Ngồi vững!

Sau đó anh dùng lực đạp mạnh vào chân ga, thuần thục bẻ tay lái. Chiếc xe Hummer lập tức lao đi vun vυ"t rồi cua, suýt chút nữa thì văng ra khỏi mặt đường. Ngôn Tranh ngồi sau xe vừa nghe Tạ Chiêu nói gì đó nhưng không kịp phản ứng gì, hắn chỉ kịp ôm Tiểu Lương Tâm vào lòng che chở, người hắn ngả ra đằng sau, lát sau lại va vào cửa xe, hắn đau đớn rên một tiếng.

Ngôn Tranh cảm giác được các đoạn ruột trong bụng của mình đang đảo lộn tùng phèo, đầu óc thì quay cuồng. Bây giờ ngồi trên xe chẳng khác gì đang tra tấn tinh thần hắn. Ít ra trước khi phóng xe phải thông báo để cho bọn hắn chuẩn bị trước.

Đằng này anh ta vừa thông báo xong liền lao đi, đến quỷ cũng không phản ứng kịp. Hắn đột nhiên kích động muốn gϊếŧ người đang hưng phấn lái xe đằng trước.

_ Anh có thể lái đi thẳng không hả? Cua quẹo… A! Cua cái gì mà cua hả? Để tôi thắt dây an toàn đã... A! Con m* nó!

Cậu thanh niên trẻ ngồi ghế phụ quát to về phía Tạ Chiêu, mặt cậu ta lúc này đã tái mét, trắng bệch không có chút sức sống. Hai tay cậu ta bấu chặt vào ghế, thần tình hoảng sợ kèm theo tức giận trông thật thê thảm.

Ngôn Tranh ngồi sau chống chân vào ghế trước, cố gắng không để mình và Tiểu Lương Tâm phải va mạnh vào cửa xe thêm một lần nào nữa, trong lòng thì âm thầm tán thưởng. Đúng rồi đấy, hắn cũng muốn quát vào mặt anh ta như thế. Hắn hướng Tạ Chiêu nói:

_ Cậu ta nói đúng… A! Shit!

Đúng lúc này Tạ Chiêu lại bẻ tay lái phóng xe Hummer đi qua một khúc cua. Đầu Ngôn Tranh lập tức bị va vào cửa xe, đầu óc quay cuồng như chong chóng. Trong lòng hắn thầm muốn chém tên Tạ Chiêu kia ngàn đao.

_ Ba ba! Ba không sao chứ?

Hắn bực bội xoa gáy đồng thời trấn an cậu nhóc trong lòng.

_ Ba ba… Ba ba không sao!

Người lái xe cảm thấy chán nản vô cùng. Anh biết tâm trạng của họ khi ngồi trên xe do anh lái sẽ không tốt bởi vì anh cũng đang rất khó chịu. Anh muốn lái xe đi thẳng nhưng đây không phải đường cao tốc, đoạn đường có nhiều khúc cua anh cũng hết cách.

_ Anh lái xe tử tế đi!

Tạ Chiêu đập bụp vào vô lăng, vẻ mặt anh lúc này cáu kỉnh vô cùng.

_ Mấy người có giỏi thì lái đi. Tự nhiên tôi lại nhặt một đống phiền toái lên xe.

Đúng rồi! Anh ta có thể lái xe đi luôn nhưng lại cho ba người bọn họ lên xe. Bây giờ hò hét yêu cầu anh ta lái xe này nọ, chê bai tay lái của người ta.

Ngôn Tranh không tính phản bác, hắn im lặng ôm chặt con trai hơn, mặc xe đưa đẩy. Cậu thanh niên ngồi bên cạnh anh ta thì cắn răng nghiến lợi trừng anh ta, hận không thể đâm mấy lỗ trên người Tạ Chiêu. Nếu như cậu biết lái thì còn cần ngồi nhờ sao? Một mình cậu cũng có thể cướp lấy chiếc xe mà đi.

Tạ Chiêu không nghe thấy ai đáp lời thì cười to.

_ Không lái thì vẫn là tôi lái đó. Ngồi cho chắc đi, khúc cua tới rồi! Ha ha ha ha…

Lục Ngạn : A!

Ngôn Tranh: "..."

Chiếc xe lại tiếp tục cua gấp một đoạn, rất nhanh liền biến mất trong màn đêm đỏ như máu.

Phía trên cầu vẫn đang trong tình trạng hỗn loạn.

_ Lão đại! Lão đại!

_ Gọi hồn hả! Không thấy tao đang xử lý quái vật sao?



Trên tay Tần Chu là một khẩu súng liên thanh đời mới, chỉ thấy gã đứng trên nóc xe liên tục bóp cò, hàng loạt đạn liên tiếp phóng vào đám tang thi.

Gã quát đồng bọn.

_ Lái xe đi! Nhanh lên! Chiếc xe Hummer của tao đâu?

Một tên cướp vội vàng chạy tới, gã thở hổn hển nói với Tần Chu.

_ Lão đại! Không xong rồi!

Tần Chu đột nhiên có một dự cảm bất hảo. Gã hỏi:

_ Chuyện gì không xong?

Tên đệ của gã khó khăn báo cáo:

_ Lão đại! Chiếc xe tốt nhất của chúng ta đã bị tên Tạ Chiêu lái đi mất rồi! Ngoài ra…

Lão Tam đứng cạnh nhíu mày hỏi.

_ Ngoài ra làm sao?

_ Ba khẩu súng tốt nhất đã bị mất!

Tần Chu nghe vậy điên tiết lên.

_ Một lũ ăn hại! Có chút đồ cũng không giữ được. Nhất định là tên khốn kiếp Tạ Chiêu lấy đi.

Tên báo cáo tình hình cảm thấy mình thật oan uổng. Tên Tạ Chu kia đâu phải đèn cạn dầu huống hồ gã chỉ là cướp quèn, gã muốn cản cũng không dám cản.

_ Lão đại bớt giận…

Tần Chu phất tay.

_ Mày đi ra chỗ khác cho khuất mắt tao!

Gã đạp mạnh vào chiếc xe dưới chân để phát tiết mọi tức giận trong lòng. Tên Tạ Chiêu thật biết chọn hàng, bỏ chạy cũng phải lựa chiếc xe chống đạn tốt nhất của gã. Đến cả súng của gã hắn cũng mang đi. Thù này kết chắc rồi.

Gã nghiến răng kèn kẹt, to mồm chửi rủa.

_ Mẹ kiếp! Nếu để tao gặp lại nó tao nhất định xé xác nó ra!

Lão Tứ, lão Tam đứng bên cạnh không nói một lời nhưng thầm bất mãn trong lòng. Tên Tạ Chiêu đó hống hách như vậy còn không phải do lão đại cho phép sao. Nếu như không bị hắn ta cướp xe thì bây giờ bọn chúng đã thoát ra khỏi đây và an toàn. Những lời chỉ trích như vậy bọn chúng lại không có gan nói trước mặt lão đại.

Lão Ngũ, lão Nhị đều đã bị đám tang thi kia ăn thịt, một toán cướp hiện tại chỉ còn lại vài người. Lão Tam sốt ruột hỏi:

_ Lão đại! Bây giờ chúng ta phải làm sao?

Tần Chu quắc mắt, mặt hằm hằm chửi.

_ Làm sao là làm sao? Mau lái xe đi cho tao! Khốn kiếp!

G rào!

Tang thi đông như kiến hưng phấn đổ xô vào chỗ bọn chúng. Đám người bị gã cướp hiện tại chạy tán loạn, thậm chí dám thi nhau cướp xe của gã. Khoé miệng gã tàn độc cong lên, vẻ mặt gã lúc này như một con ác quỷ đội lốt người.



_ Đều chết hết đi!

Một loạt đạn bay nhanh tới hướng đám người. Gã ngay cả trẻ con cũng không tha, rất thiện lương ban cho mấy phát súng. Người bị gã nhắm tới hoảng sợ trốn chạy, vừa chạy tang thi vừa né đạn nhưng né sao được thứ vũ khí phóng tới với tốc độ cao cơ chứ. Nhiều người bị bắn trúng lần lượt ngã xuống, đám tang thi đuổi theo phía sau lập tức nhào lên xé xác.

Tiếng khóc than, tiếng rống giận rồi tiếng nhai nuốt… Toàn cảnh nhuốm máu tàn khốc chẳng khác gì địa ngục nhân gian. Mọi thứ như muốn lên án sự tàn độc của ngày tận thế.

Tần Chu không chút thương xót khi nhìn thấy bọn họ bị tang thi ăn thit, chính gã là người đã góp một phần tạo nên cảnh tượng đó thì tại sao gã phải mủi lòng thương xót. Gã ra lệnh cho đồng bọn.

_ Lái xe đi nhanh lên! Một lũ heo con...

Ba bốn chiếc xe lập tức phóng đi, bỏ lại đám người phía sau mặc kệ sinh tử. Ngay cả đồng bọn không kịp leo lên xe cũng bị chúng bỏ lại, có phúc cùng hưởng có nạn tự hứng lấy chính là để hình dung tình cảnh này.

Bọn cướp lâu la không kịp leo lên xe chỉ có thể chạy vội theo sau xe, sau khi xác định đuổi không kịp liền ngây ngốc nhìn theo hướng mấy chiếc xe đã đi khuất. Bọn chúng đã bị đồng bọn bỏ rơi, tiếng khóc, chửi rủa tuyệt vọng gào thét trong đêm nghe đặc biệt rõ ràng.

Phía sau đều là tang thi, chạy cũng không thoát được. Xung quanh đều tràn ngập mùi vị của sự chết chóc. Tại đây những số phận đã được xác định. Họ sẽ biến thành tang thi hoặc là bị ăn đến mảnh vụn cũng không còn.

_ Mẹ nó à, cùng anh đi nhé!

_ Không đi cùng anh thì đi cùng ai? Kiếp sau anh phải tìm em trước, kiếp này em tìm anh khổ quá. Tiểu Ly mới có năm tuổi mà đã...

_ Được thôi! Tới đó rồi chúng ta sẽ gặp được con gái tiểu Ly.

_ Em nhớ nó.

Người chồng lập tức ôm người vợ vào lòng, khẽ vuốt ve an ủi. Con gái của họ đã chết do bị tang thi cắn, ban đầu con bé khóc rất thương tâm, kêu đau liên tục. Hai ngày sau đó liền giống như cái xác không hồn chỉ nhào tới muốn ăn thịt bọn họ.

_ Gặp được nó rồi anh phải xin lỗi con bé đấy.

Người chồng nhẹ giọng đáp ứng.

_ Anh biết! Liệu con bé có tha thứ cho anh không? Anh tự tay gϊếŧ con bé, anh có lỗi với nó.

Người vợ vỗ nhẹ vào tay chồng mỉm cười an ủi.

_ Con gái của chúng ta rất hiểu chuyện. Con bé sẽ không trách anh đâu.

_ Mong là như vậy.

Mắt thấy đám tang thi đang tiến về phía mình. Người chồng cúi đầu sửa lại sợi dây trên tay của mình, một lần nữa ôm chặt lấy vợ sau đó thủ thỉ bên tai vợ.

_ Đừng sợ, kiếp sau anh sẽ bù đắp cho hai mẹ con.

_ Được.

Người vợ ôm chặt chồng mình khóc nức nở. Hình ảnh hai vợ chồng ôm nhau, cùng hứa hẹn kiếp sau thật não lòng. Cho tới khi bị tang thi nhào tới họ vẫn luôn mỉm cười gắng gượng nhìn về đối phương. Chỉ khi bị móc đi hai con mắt họ mới không nhìn thấy nhau nữa.

G rào!

Chúng cần máu và thịt. Chúng điên cuồng nhào tới chộp lấy thức ăn đang chạy trốn. Bắt được rồi liền phanh thây xé xác, hưng phấn cho miếng thịt vào trong mồm nhai. Bởi vì mặt mũi chúng đang trong quá trình phân hủy cho nên mỗi lần chúng nhai thịt hay di chuyển, thịt thối trên cơ thể chúng rơi xuống lả tả. Cảnh tượng kinh dị vô cùng.

Sau khi đám tang thi tản ra, xác vẫn còn nguyên đầu lâu thì cựa quậy bắt đầu cử động. Những cái xác còn đầy đủ bộ phận trên cơ thể thì đứng dậy, con mất tay mất chân thì lê lết bò đi. Đám người vừa rồi còn tháo chạy bây giờ đã trở thành tang thi.

Trong đám tang thi kia có hai cơ thể không còn nguyên vẹn vẫn luôn dán sát vào nhau. Nhìn kỹ mới phát hiện được thì ra trước khi chết họ đã cột chắc dây thừng vào tay của đối phương. Dù cho bọn họ có biến thành tang thi thì họ vẫn luôn ở bên nhau, không xa rời.

Chúng tập tễnh bước đi, con này ngã con kia cũng ngã theo nhưng chúng lại đứng dậy tiếp tục đi tiếp. Một loạt xác sống cứ như vậy loạng choạng đi về hướng thành phố Z. Nơi ấy đang có thứ gì đó kêu gọi bọn chúng nhất định phải đi tới đó.
« Chương TrướcChương Tiếp »