Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mạt Thế Lượm Bảo Bảo Và Tình Yêu

Chương 32: Đứa trẻ thông minh

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ba Ngôn nói với bé rằng cha vì không muốn làm tổn thương bé cho nên mới tự trói mình lại. Lúc ba ba vào nhà còn bị cha khoá từ bên trong. Phòng của bé bị cha khoá từ bên ngoài.

_ Cha!

Bé gọi tiếng cha lần cuối. Nước mắt không tự chủ được chảy ra, thút tha thút thít, dùng bàn tay bé nhỏ kéo mền đắp kín thân thể người cha đã không còn nguyên vẹn.

Ngôn Tranh sau khi thu hết đồ đạc của tiểu Lương Tâm vào trong không gian hắn liền ra ngoài. Chứng kiến cảnh con trai vừa khóc vừa đắp mền lên người tang thi hắn không khỏi đau lòng. Thật sự là một đứa trẻ có tình có nghĩa.

Hắn tiến lên ôm lấy cậu nhóc mít ướt. Dỗ dỗ nó một lát liền thay nhanh bộ quần áo dở hơi trên người nó. Tiểu Lương Tâm như con rối gỗ ngoan ngoãn đứng im cho ba ba thay quần áo cho bé.

Sau khi thay xong, hắn lấy khẩu trang từ trong không gian ra đeo vào cho nó. Tiểu Lương Tâm tròn mắt ngạc nhiên nhìn ba ba bé như ảo thuật gia, chưa cần hô biến đã có chiếc khẩu trang trên tay.

_ Ba ba biết làm ảo thuật sao?

Ngôn Tranh lau nước mắt cho nó.

_ Sau này con khác biết.

Bé không tin nhưng cũng không hỏi tiếp. Nếu như ba ba biết làm ảo thuật về sau bé sẽ kêu ba ba biến ra con hổ lớn. Giống như mấy người trên ti vi vậy. Họ có thể biến ra rất nhiều thứ. Ba ba bé siêu giỏi.

Sau khi đội thêm chiếc mũ lên đầu tiểu Lương Tâm. Hắn liền nhấc mền đang đắp trên người tang thi lên.

_ Ba ba làm gì vậy?

Hắn không đáp lời nó, bàn tay khẽ quẹt máu đen trên cái xác tang thi bôi cẩn thận lên quần áo trên người cậu nhóc.

_ Con nhịn chút. Thứ này tạm thời rất tốt với con.

Tiểu Lương Tâm nhăn mũi muốn tránh né, nhưng nghe ba ba nói vậy đành phải đứng im cho ba ba bôi thứ ghê tởm lên người.



Thứ này nói lây cũng không dễ lây. Chỉ khi người bị cắn hoặc bị cào xước thì mới dễ dàng bị lây nhiễm. Có thể với đứa bé sẽ ảnh hưởng một chút nhưng đây là phương pháp tốt nhất.

Trong không gian hắn có linh tuyền còn có linh dịch có loại bỏ tạp chất. Cậu nhóc chịu đựng một chút là tốt rồi.

_ Con nhớ là không được bỏ khẩu trang phòng độc ra.

Tiểu Lương Tâm gật đầu như băm tỏi.

_ Rõ!

Sau khi ngụy trang cho cậu nhóc xong hắn cũng bận rộn bôi lên người mình. Thứ này chỉ là che đi chút mùi sống trên cơ thể chứ không thể che giấu hoàn toàn. Hắn bôi lên chủ yếu là để không bị quá nhiều tang thi đánh hơi được.

Cậu nhóc cũng không rảnh rỗi. Bé kiếm ni lon bao lên tay xong xoa một ít máu đen chét lên quần của ba ba bé.

Trong lòng hắn hài lòng khen ngợi đồng thời có chút tự hào. Hắn vậy mà nhặt được một đứa trẻ thông minh lanh lợi.

Một lát sau, quần áo của hai người đều đã được bôi máu đen để ngụy trang.

_ Con đã nhớ kỹ lời ba ba dặn hay chưa?

Tiểu Lương Tâm mím chặt môi gật đầu. Ngôn Tranh đưa nắm đấm xuống trước mặt nó.

_ Con trai ba ba giỏi nhất!

Cậu bé tuy không hiểu tại sao lại được ba ba khen. Nhưng bé rất vui vẻ. Bé cũng đưa nắm đấm nho nhỏ của mình " cục " vào tay ba ba. Hai cha con đồng thời mỉm cười.

_ Con tin tưởng ba ba.

Trong bất cứ mọi hoàn cảnh nào chỉ cần cùng đồng hành với nhau thì sẽ luôn mang lại niềm vui, niềm tin cho nhau.

Ngôn Tranh thu hồi nắm đấm của mình. Hắn lắc đầu nhắc nhở nó.



_ Không! Con phải tin tưởng chính bản thân con mà không phải ba ba. Gặp nguy hiểm con phải tự mình tìm cách thoát nguy. Nếu không con nhất định sẽ như cha con.

Tiểu Lương Tâm ủ rũ. Bé có thể làm gì chứ. Ngôn Tranh không nói chuyện với nó nữa. Hắn ngồi xổm xuống ,quay lưng lại nói.

_ Nào! Mau trèo lên lưng ba ba.

Cậu nhóc toan trèo lên nhưng lại tụt xuống. Bé chỉ tay vào cây gậy sắt trong tay Ngôn Tranh.

_ Ba ba! Con không có vũ khí như vậy sao?

Ngôn Tranh liếc nhìn gậy sắt trên tay. Hắn thản nhiên nói.

_ Thứ này con cầm không nổi đâu.

Trầm mặc suy nghĩ chút rồi hắn lấy ra một túi bi to bằng ngón tay cái đưa cho nó. Đây là đồ chơi của nhóc hắn vừa thu vào không gian .

_ Con cầm cái này. Thấy quái vật thì ném vào dưới chân nó.

Chiêu này vốn không khả thi. Hắn chỉ đơn thuần muốn dỗ cậu nhóc mà thôi.

Tiểu Lương Tâm không hề hoài nghi, bé hoan hỉ cầm lấy túi bi ôm vào trong ngực coi chúng như bảo bối. Sau đó hì hục trèo lên lưng ba ba.

_ Bám chắc đấy tiểu tử thối!

Tiểu Lương Tâm tức giận đấm đấm vào vai ba ba. Lực tay của nhóc vốn chẳng mạnh bạo gì. Đơn thuần chỉ là giận ba ba kêu bé là tiểu tử thối mà thôi.

Hắn bật cười. Tay nắm chặt gậy sắt sau đó đẩy cửa đi ra ngoài. Hắn đã âm thầm dùng thính giác xác định qua hai tầng dưới căn bản không còn người sống, bốn con tang thi. Trước cổng vẫn lảng vảng vài con tang thi bị què.

Trên tầng có lẽ có bốn tới năm con nhưng có vẻ như bị mắc kẹt trong nhà, không đi ra được. Bên dưới chỉ có vài con tang thi hắn vẫn có thể xử lý được.
« Chương TrướcChương Tiếp »