Chương 50: Không biết đặt tên là gì

“Dị năng giả…Diệp Thần cậu thật làm cho tôi kinh ngạc, thật sự…” Hứa Kham ngẩng lên khuôn mặt thanh tú, chậm rãi từ trong túi lấy ra một cái mắt kính, đeo lên. Nhất thời cả người hắn liền thêm một phần tà khí, tay phải vung lên, một kiếm băng sắc bén xuất hiện trong tay Hứa Kham.

Dưới ánh nắng càng thêm nổi bật, lóng lánh quang mang chói mắt.

“Hứa Kham anh là ai? Mang nhiều mặt nạ như thế, anh không thấy mệt à?” Diệp Thần đạm mạc nói, thân phận và lai lịch của Hứa Kham luôn là câu hỏi, lúc trước khi đọc truyện cậu cũng từng phỏng đoán và phân tích qua, nhưng vẫn không rõ ràng.

Diệp Thần nhanh chóng hỏi thẳng luôn.

“Tôi là ai?” Hứa Kham cười lớn, ngữ khí tăng thêm phần chán ghét, nói: “Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là…, hôm nay mấy người đều phải chôn thây tại đây.”

Dứt lời, huơ kiếm băng, mạnh mẽ đánh móc sau gáy Diệp Thần.

Hứa Kham, học sinh ưu tú nhất của võ quán thứ ba khu Bố Cát, kỹ xảo đánh nhau xếp hạng ba trong võ quán thứ ba, cùng Diệp Thần gà mờ đời trước hoàn toàn không giống nhau. Trong việc đánh nhau, Hứa Kham rất có thiên phú.

Diệp Thần kiếp trước chính là một bộ đội đặc chủng, kỹ xảo đánh nhau tự nhiên không phải yếu, hai người tôi tới anh đi, thế nhưng không phân biệt được cao thấp. Điều này làm cho Hứa Kham cảm thấy giật mình, bất giác sát khí ngày càng nặng.

“Két két”! Một tiếng vang nhỏ truyền đến, Diệp Thần nhanh chóng rút lui bảy tám bước, ổn định thân mình, nhìn trường kiếm trên tay, trên đó đã có vài chỗ bị mòn.

“Dị năng của anh thật kỳ lạ.” Diệp Thần đem tinh thần lực truyền lên thân kiếm, bao lấy nó, cậu bây giờ không có cách nào thực chất hóa tinh thần lực hoàn toàn, trường kiếm trên tay trong lúc này không thể có chuyện không may.

“Anh không muốn biết dị năng hệ băng của tôi là đến từ đâu sao?” Hứa Kham liếc mắt khıêυ khí©h nhìn Diệp Thần, hắn cũng không cần Diệp Thần trả lời, tự hỏi tự nói: “Tôi để cho người khác lấy sạch hạt nhân dị năng trong cơ thể Tống Tiểu Ngọc, tiện đà hợp thành viên tinh hạch hệ băng, cậu có biết…dị năng giả biến dị luôn có lợi ích, giống như ăn mòn…”

“Anh…muốn chết…” Diệp Thần thay đổi sắc mặt, biết Tống Tiểu Ngọc gặp chuyện không may là một chuyện, mắt thấy tai nghe là một chuyện khác, quăng trường kiếm, nhanh chóng lao về phía Hứa Kham, tinh thần lực không lưu tình hóa thành thực chất, từ bốn phương tám hướng công kích Hứa Kham.

“Công kích vô hình!” Hứa Kham vuốt ve hai má bị công kích tinh thần lực cắt qua, trên mặt lưu lại hai vết máu nhợt nhạt, chảy xuống hai má, nhưng không chảy vào trong áo, “Không phải hệ phong, dị năng hệ phong có dấu vết lưu lại, chẳng lẽ là hệ tinh thần?”

Liên minh đối với dị năng hệ tinh thần rất có ấn tượng, nhưng chỉ dừng lại trong phần giới thiệu của Đường Ngân, cho đến nay còn chưa có người nào gặp qua!

“Khó trách Lý Huân không tiếc lộ ra việc thân thể phục chế cũng muốn ra tay, thì ra là vì cậu.” Hứa Kham điên cuồng cười lớn, Lý Huân là người thế nào, hắn biết rõ, tuyệt đối đặt lợi ích lên đầu. Hắn vẫn tò mò Lý Huân vì sao lại không để ý đến Long Tường Thiên, mà lộ ra sự tồn tại của thân thể phục chế, hiện giờ hắn đã hiểu.

Hết thảy, đều là vì Diệp Thần!

Một tên từng là phế vật của khu Bố Cát, nếu có thể bắt được Diệp Thần, cho dù lộ ra chuyện thân thể phục chế, tổ chức cũng không thể trách tội Lý Huân, thậm chí sẽ không tiếc hết thảy đại giới thoát tội cho Lý Huân.

“Anh biết Lý Huân?” Diệp Thần hỏi ngược lại.

“Đương nhiên.” Hứa Kham không phủ nhận, nói: “Dị năng hệ tinh thần, nếu tôi có thể cắn nuốt hạt nhân năng lực của cậu…”

Nghĩ thế hô hấp của Hứa Kham liền trở nên dồn dập hơn.

Nghe được lời nói của Hứa Kham, thân mình Diệp Thần cứng đờ, vì sự điên cuồng của Hứa Kham mà cảm thấy lạnh người, tuy rằng không biết hắn làm như thế nào mà có được dị năng hệ băng của Tống Tiểu Ngọc, nhưng đây tuyệt đối không phải là chuyện tốt. Trong liên minh chưa từng nghe qua chuyện cắn nuốt năng lực của dị năng giả…cũng chỉ có đám điên như Hứa Kham mới dám làm ra loại sự tình này.

“Ầm ầm…”

Hứa Kham mở tay, mấy con dao băng từ trên trời giáng xuống, trực tiếp đập nát chỗ Diệp Thần đang đứng.

Diệp Thần không dám phân tâm, nhẹ nâng tay phải, tinh thần lực trong cơ thể chậm rãi từ mi tâm ngưng tụ ở trong lòng bàn tay, vô ảnh vô hình, tinh thần lực nháy mắt bao trùm lấy bốn phía, tập trung vào Hứa Kham, vừa nhanh vừa mạnh lao đến.

“Ầm ầm…”

Tiếng nổ kịch liệt vang lên, nháy mắt bao phủ khắp ơi, cột đá gần đó giờ đã ngã trái, ngã phải, kiến trúc trong vòng một trăm thước gần đó đều hóa thành tro bụi.

Tang thi và dị thú đều lùi bước, giống như là khán giả, chúng nó không tính nhúng tay vào.

Hứa Kham lảo đảo vài bước, khó khăn lắm mới đứng vững thân mình, hắn cắn nuốt tinh hạch hệ băng của Tống Tiểu Ngọc, dị năng hệ thủy thành công tiến hóa thành dị năng hệ băng, nhưng mãi vẫn không hiểu rõ về dị năng, chỉ mới hiểu sơ sơ, đối với trận chiến này không có nhiều tác dụng.

“Hứa Kham, em không sao chứ?” Thân ảnh Tiếu Nam nhanh chóng từ quốc lộ 139 chạy đến, thấy Hứa Kham một thân chật vật, trong mắt mang theo chút ưu sầu, ánh mắt nhìn về phía Diệp Thần bốc lên sát khí.

Hứa Kham lau vết máu trên khóe miệng, gật đầu nói: “Không có việc gì, anh sao lại đến đây? Bên Phillip chuẩn bị thế nào rồi?” Đáy lòng hắn hiểu rõ, Tiếu Nam xuất hiện ở đây, có ý là Phillip đã chuẩn bị lên đường.

“Đã chuẩn bị tốt rồi.” Tiếu Nam gật đầu, tầm mắt vô tình chống lại đôi mắt của Trương Như Anh cách đó không xa, nhất thời sửng sốt.

Trương Như Anh đạm mạc liếc mắt nhìn Tiếu Nam một cái, không lên tiến, lao vào chém gϊếŧ trí thi trước mặt.

“Ầm!” Diệp Thần không hề dừng tay, công kích vây kín Hứa Kham.

Hứa Kham không hề do dự, nghênh đón công kích, luận cấp bậc dị năng hắn cao hơn một bậc so với Diệp Thần, nếu không phải Diệp Thần có dị năng hệ tinh thần, chỉ sợ giờ phút này cậu đã sớm thua.

“Cậu không phải đang lo lắng cho Tống Tiểu Ngọc sao? Tôi nói cho cậu biết, Tống Tiểu Ngọc đã sớm chết rồi, sau đó Diêm Hồ cũng sẽ bị hủy.” Hứa Kham lạnh lùng nói, Trần Sâm chết, hắn sẽ tính ở trên đầu Diệp Thần. Lần này hắn căn bản không có ý làm cho Diệp Thần còn sống rời khỏi huyện An Bình, nếu không cũng sẽ không khởi động kế hạch 87.

“Phải không?” Diệp Thần im lặng, ra tay càng sắc bén.

“Gen thứ hai, mở ra!” Khuôn mặt thanh tú của Hứa Kham nhát mắt trở nên điên cuồng. Hai bên giao thủ không ngừng, ngày càng tạo ra nhiều vết thương cho nhau, thấy công kích đã lâu không có kết quả, Hứa Kham trở nên điên cuồng, trực tiếp đem gen thứ hai của trí thi toàn bộ mở ra.

Hứa Kham vừa nói xong, lực công kích của tất cả trí thi nháy mắt tăng lên một bậc.

Cũng may, người của Tư Tu Ngạn lúc này cũng chạy đến, bằng không chỉ dựa vào nhóm người Diệp Thần khó mà ứng phó nổi, dù sao trong mạt thế có nhiều dị năng giả và thể thuật giả, mọi người phối hợp ăn ý, không cần dùng nhiều ngôn ngữ cũng thay nhau ngăn cản trí thi điên cường.

“Manny, chuẩn bị bom!” Thấy trí thi ngày càng điên cuồng, hô hấp Trương Như Anh nặng hơn, quay đầu rống lên với Manny, lúc này đã không còn nhiều cố kỵ.

“Chị Trương, chị xác định?” Manny chần chờ nói, dùng bom rất nguy hiểm, là thứ cuối cùng để bảo mệnh cho bọn họ, nếu dùng trong trường hợp này, chỉ sợ ngay cả bọn họ cũng mất mạng.

“Không có biện pháp, chỉ có như thế!” Trương Như Anh gật đầu, ánh mắt nhìn về Tiếu Nam thêm một tia lạnh lùng xa cách.

Xa xa, Diệp Thần và Hứa Kham, bốn phía che kín dao băng sắc bén và những cái lỗ lớn.

Đột nhiên, một uy áp nặng nề làm cho mọi người ngừng thở.

Quanh thân Hứa Kham bao trùm dị năng hệ băng, Diệp Thần thân mình hơi co rút, một cỗ lực lượng vô hình, hết sức căng thẳng.

“Ầm ầm…”

Hai người toàn lực ra tay, hai lực lượng bất đồng va chạm vào nhau, một tiếng đinh tai nhức óc vang lên, vang vọng đến tận chân trời, trên không trung huyện An Bình giống như bị vạch ra một cái khe, hai người trầm mặc đứng đó, ai cũng không lên tiếng.

Bỗng nhiên.

“A…” Một tiếng gào thảm thiết vang lên, cả cánh tay trái của Hứa Kham đều bị Diệp Thần cắt rớt, đương nhiên Diệp Thần cũng không hoàn hảo chỗ nào, Diệp Cẩn cách cậu gần nhất, thân ảnh chợt lóe, đón được Diệp Thần đang ngã quỵ xuống, trên Diệp Thần che kín vết thương, máu tươi trong nháy mắt nhiễm đỏ cả thân mình.

Lưỡng bại câu thương!

“Manny động thủ…” Giờ phút này, Trương Như Anh là người duy nhất không có phát ngốc, hướng Manny hét lên một tiếng.

Manny lấy ra một thứ như bàn tay, ánh mắt sắc bén nhìn về đám trí thi, sau khi quăng đi thì quát lên: “Nằm sấp xuống…”

“Ầm…”

“Ầm…”

Một tiếng nổ mạnh vang lên, mặt đất truyền đến chấn động kịch liệt, cả huyện An Bình lâm vào một mảnh tĩnh mịch!

“Khụ khụ…” Không biết qua bao lâu, vài tiếng ho nhẹ vang lên.

“Mọi người có sao không?” Đem đá rớt ở trên người đi, Trương Như Anh hộc ra mấy ngụm máu, nhìn về đám người bên cạnh, trong mắt lộ ra một phần thân thiết.

“Không có việc gì, chị Trương chị thế nào?” Manny lảo đảo vài cái, đem hòn đá trên người vứt đi, lộ ra vài vết thương trên người, ánh mắt khi nhìn thấy Tiếu Nam, hiện lên một mạt khinh thường.

“Không có việc gì, trước đi ra ngoài, xem tình huống của mọi người như thế nào?” Trương Như Anh lắc đầu nói.

Nghe vậy, mọi người đều đứng dậy rời đi, Tiếu Nam vẫn đứng yên, cố ý chậm lại vài bước.

“Di, Tiếu Nam đâu?” Từ trên phế tích chui ra, phủi bụi bậm trên người, mãi vẫn không thấy bóng dáng của Tiếu Nam nên Mạc Quý mở miệng hỏi.

Nhắc tới Tiếu Nam, trong mắt chú Đường hiện lên chút giận dữ, hừ một tiếng, nói: “Đồ đê tiện, trước tìm bọn Diệp Thần đã.” Nhớ đến hành động gần đây của Tiếu Nam, chú Đường càng giận hơn. Trong mắt hắn Trương Như Anh ngàn tốt vạn tốt, nhưng lại gặp phải thứ vô liêm sỉ Tiếu Nam, lúc trước, chuyện dơ bẩn người này làm ở Giang Nam, đủ cho hắn nổi lên sự nghi ngờ đối với Tiếu Nam. Hiện nay, mọi chuyện đã xảy ra như thế này, chú Đường lập tức nổi lên sát ý.

Bên kia, chú Đường và Mạc Quý sau khi rời khỏi, Tiếu Nam xấu hổ nhìn Trương Như Anh, nửa ngày sau, liền gọi một tiếng, “Như Anh…”

“Còn chưa đi? Có chuyện gì?”

“Như Anh, có chút chuyện anh muốn nói với em một tiếng, cho dù em không thích nghe, anh cũng hy vọng em đừng tức giận.”

Ánh mắt Trương Như Anh lạnh lùng, ánh mắt nửa híp nói: “Biết tôi không thích, vậy không cần mở miệng.” Nói xong, quay người lại, ngẩng đầu nhìn thẳng vào Tiếu Nam, một tay xoa khuôn mặt của hắn, di chuyển xuống, dừng ở hầu kết của Tiếu Nam, nhẹ nhàng vỗ hai cái. Biểu tình thâm trầm, khiến người ta không nhìn ra được suy nghĩ hiện tại của cô.

“Nhưng việc này có liên quan đến địa vị Tống gia ở Giang Nam, anh không thể không nói.” Cảm nhận được tay của Trương Như Anh dừng ở cổ, Tiếu Nam lại nhớ đến khuôn mặt tự tin của Hứa Kham, hắn không đành lòng để Hứa Kham thất vọng, mở miệng nói: “Như Anh, quân đội liên minh có người hoài nghi Trương gia cấu kết với dư nghiệt của Đường Ngân, có ý đồ tiến hành thực nghiệm trên cơ thể sống, vụ nổ ở ngoài khu Bố Cát là chứng cứ chính xác nhất. Như Anh, vì tiền đồ của Trương gia, anh hy vọng em hợp tác cùng Tống gia và Hứa Kham!”

Nghe Tiếu Nam mặt dày nói lời vu oan, Trương Như Anh giận đến buồn cười: “Như thế nào, nói xong rồi? Nói xong liền cút đi mà liếʍ mông Hứa Kham, thứ vong ân phụ nghĩa! Đúng rồi, Hứa Kham này không biết còn sống hay không, anh cẩn thận chút nha!”

Nói xong, một tay nắm chặt cổ Tiếu Nam, một tay tát mạnh lên mặt hắn hai cái.

Giơ tay lên, một con dao đất trực tiếp đâm vào bụng Tiếu Nam, Trương Như Anh hờ hững nói: “Coi như tôi có mắt như mù, mà lại đi yêu một thứ không ra gì như anh, ngày sau đừng để tôi gặp lại anh, bằng không…không chết không ngừng! Cút!”

Dứt lời, xoay người nhanh chóng đuổi theo nhóm người chú Đường.

*****

“Tiểu Thần, tỉnh tỉnh!” Diệp Cẩn hoạt động hai chân bị thương, đi đến bên người Diệp Thần, lay mạnh thân thể Diệp Thần, bỗng nhiên bên tai truyền đến tiếng bước chân.

Có người.

Rất nhanh Diệp Cẩn liền nhận ra người đến đã cách hai người họ chừng 50m, có hai bóng người.

Chủng loại biến dị.

Sắc mặt Diệp Cẩn thay đổi, hắc vụ nháy mắt bao lấy Diệp Thần, sau khi hắc vụ tiêu tán, Diệp Thần đã xảy ra chút biến hóa.

“Phan Khởi, bên này có hai người, có thể là đồng bạn?” Thanh âm trầm thấp của Trác Dư vang lên, hôm nay đến phiên hắn và Phan Khởi tuần tra, sắc trời dần tối, hai người cùng ra khỏi thôn, bắt đầu đầu nhiệm vụ tuần tra một ngày.

Chốn đào nguyên, tên như thơ như tranh.

Nhưng mà, ở mạt thế, ba chữ này đại biểu cho nơi chốn của ác ma. Chốn đào nguyên thành lập ở núi Đại Minh sát bên Diêm Hồ, đến nay không ai biết rõ nó ở đâu. Diệp Thần đã chặt đứt một cánh tay Hứa Kham, làm hắn sau khi trọng thương liền nổi điên đem gen thứ hai của trí thi toàn bộ mở ra, tất cả trí thi đều điên lên, cả huyện An Bình bị san thành đất bằng.

Diệp Cẩn mang theo Diệp Thần một đường chạy trốn, không nghĩ đến lại đi vào núi Đại Minh, tiện đà tiến vào địa phương cấm kỵ nhất của liên minh – chốn đào nguyên, trại tập trung chủng loại biến dị của liên minh.

“Ân, vừa thức tỉnh không lâu.” Phan Khởi lạnh nhạt nói.

Mặt Phan Khởi lạnh như băng, Trác Dư cảm thấy có gì kỳ quái lắm, Phan Khởi từ sau khi tham gia vào chốn đào nguyên, vẫn luôn mang bộ mặt than, nhìn như nói không nhiều lắm, nhưng hiểu biết của Phan Khởi về chủng loại biến dị lại rất nhiều, tuy là khuôn mặt than nhưng cũng nhiều chuyện không kém. Theo như lời của Trác Dư, người này chính một tên bà tám dùng mặt than che đậy.

Rõ ràng là tò mò muốn chết rồi lại làm mặt lạnh như băng…

“Mang về, thủ trưởng vừa mới trở về chốn đào nguyên, giao cho thủ trưởng xử lý.” Trác Dư đập bàn nói, khiên Diệp Thần đi thẳng vào chốn đào nguyên.

Phan Khởi đá Diệp Cẩn đang nằm dưới đất, lạnh lùng nói: “Muốn tôi ra tay sao?”

Diệp Cẩn mở to đôi mắt màu đỏ, không nhìn đến sự thú vị trong mắt Phan Khởi, lạnh lùng nói: “Dẫn đường!”

“Trên người anh có không dưới trăm vết thương, thật sự không cần tôi hỗ trợ sao?” Phan Khởi phá lệ nói ra một câu thật dài, đôi mắt hiện hai chữ ‘nhiều chuyện’.

Diệp Cẩn cứng đờ, trực tiếp không để ý đến Phan Khởi, đuổi theo hướng Trác Dư đã đi, vết thường trên người y nhìn thì đáng sợ nhưng thật ra cũng không nặng lắm. Nhưng mà lúc này đi vào chốn đào nguyên, có một số việc không thể không cẩn thận.

Đi được vài bước, “Bịch!” một tiếng, Diệp Cẩn trực tiếp ngã xuống đất, Phan Khởi ở phía sau lộ ra cái mặt than, tiến lên, vẻ mặt đáng tiếc nhìn Diệp Cẩn nói: “Cậy mạnh, xảy ra chuyện rồi.”

Hừ! Đối nghịch với tôi.

Phan Khởi thu hồi dị năng, kéo Diệp Cẩn đuổi theo Trác Dư, vào chốn đào nguyên. Hắn cũng không muốn bị Trác Dư cười nhạo, hắn cùng Trác Dư chung nhóm đã lâu, vẫn không xuống tay được, hắn đang chờ Trác Dư tự dâng hiến chính mình, kế hoạch này không thể bị người khác cắt ngang.

Liếc mắt nhìn Diệp Cẩn nằm trên mặt đất, Phan Khởi không hiểu sao lại rùng mình.

“Từ đâu đến?” Hoàng Thạch miễn cưỡng ngồi trên ghế, nhìn hai người Trác Dư và Phan Khởi, tầm mắt đảo qua khuôn mặt Diệp Cẩn, nháy mắt thay đổi sắc mặt, trong đầu chợt lóe lên chút kinh sợ rồi nhanh chóng bị hắn che dấu, chỉ vào vết thương trên đầu Diệp Cẩn, hỏi: “Miệng vết thường này ra chuyện gì?”

“Không biết…” Phan Khởi kiên quyết lắc đầu, cái loại hàn ý vi diệu này, hắn quen rồi.

“Không biết, ha hả…” Vẻ mặt Hoàng Thạch cười quái dị, nhìn hai người họ vài lần, “Dẫn đi, an bài cho bọn họ một gian phòng sạch sẽ, không cần chữa trị…hai người phụ trách theo dõi, để cho nhóm Hi La đi tuần tra.

“Đã biết.” Trác Dư gật đầu, hắn luôn cảm thấy Hoàng Thạch cùng Phan Khởi vừa rồi đã làm cái gì đó bí mật lắm, bất quá có thể ngốc cùng Phan Khởi, hắn rất thích.

Chốn đào nguyên, trong một tiểu viện nông gia ở phía Nam.

Diệp Thần hừ hừ vài cái, mở mắt, đột nhiên đối mặt với ánh mắt màu đỏ của Diệp Cẩn, nhất thời sửng sốt. Nhanh chóng đánh giá bốn phía, nói: “Đây là đâu?” Thanh âm có chút khàn khàn, lần này tinh thần lực toàn bộ cạn kiệt, thân thể tổn hại không nhỏ, làm cho cậu mê man hai ngày mới tỉnh lại.

“Chốn đào nguyên.” Diệp Cẩn ngồi ở trên ghế, lười biếng nói. Từ tay đến mặt có không ít vết sẹo, khóe miệng bất giác gợi lên một nụ cười làm say lòng người khác, nụ cười của y lại còn mang theo chút âm trầm và hàm ý khác, làm cho Diệp Thần không rét mà run.

“Cái gì? Chốn đào nguyên…” Diệp Thần hoảng sợ la lên.

“Suỵt, nhỏ giọng chút!” Diệp Cẩn đưa tay che lại miệng Diệp Thần, cẩn thận đem chuyện xảy ra mấy ngày nay kể ra cho cậu nghe.

Sau khi nghe xong, Diệp Thần bất giác nhíu mày, nói: “Hiện tại chúng ta làm sao bây giờ? Em phải làm sao?”

“Tiểu thần cái gì cũng không cần làm, cảm thụ là được rồi…” Diệp Cẩn nói xong, từ trên ghế đứng lên, chậm rãi đến gần cậu, Diệp Thần tính đứng lên, Diệp Cẩn đã đưa ly nước từ trên tay qua.

“Anh…”

“Anh như thế nào? Tiểu Thần hình như tựa hồ có ý kiến đối với anh?”

Không nghĩ đến Diệp Cẩn lại nói như vậy, cậu từng gặp qua Diệp Cẩn tuấn lãng, Diệp Cẩn tràn ngập sát khí, Diệp Cẩn bình tĩnh cơ trí…nhưng vẫn chưa hề thấy qua Diệp Cẩn tà tứ, mang theo mười phần khí phách lẫn điên cuồng, không khỏi khiến Diệp Thần dại ra, đã quên phải làm cái gì.

Ngay sau đó, trên môi cảm nhận một được hơi thở ấm áp.

Môi được thứ gì đó mềm mềm chạm vào, mùi thơm quen thuộc tiến vào trong mũi.

Diệp Thần ngây ngốc một giây.

Oanh…

Hiện giờ bọn họ đang ở trại tập trung của chủng loại biến dị, tùy thời liền có thể bị phát hiện và ăn tươi, Diệp Cẩn còn có tâm tư nghĩ mấy chuyện này, đúng là táo bạo mà. “Xoảng…” Ly nước trên tay bất giác rơi xuống đất, phát ra tiếng vang thanh thúy.

“Diệp Cẩn, anh đang giỡn cái gì thế?” Diệp Thần gầm nhẹ lên với Diệp Cẩn, ngoài phòng còn đứng hai người, nếu là người thường, Diệp Thần cũng không táo bạo như vậy, mẹ nó…Cố tình hai người đứng ở bên ngoài kia chính là chủng loại biến dị, chủng loại biến dị cao cấp, chỉ cần thân phận con người của cậu cùng Diệp Cẩn bị lộ ra ngoài, rất nhanh, gần trăm tên chủng loại biến dị ở trong chốn đào nguyên sẽ ăn tươi họ trong nháy mắt, ngay cả chút thịt vụn cũng không chừa.

“Suỵt, tiểu Thần bình tĩnh một chút.” Diệp Cẩn bình thản nói, nhìn ngũ quan vặn vẹo của Diệp Thần, sự hoang mang trên khuôn mặt vẫn chưa rút đi, Diệp Cẩn áp lên Diệp Thần càng nhanh hơn, như là đang tán tỉnh, một tay chống lên tường, tay kia nắm chặt eo cậu.

“Chủng loại biến dị không giống với nhân loại, trên người bọn họ có 80% cảm quan, du͙© vọиɠ, dã tâm, tình cảm của nhân loại thôi…giống nhau không ít, nhưng dưới điều kiện không có máu nhân loại để bổ sung, thì bọn họ sẽ hút máu của đồng bạn, giống như quỷ hút máu, chúng ta đã ở chốn đào nguyên ba ngày, ba ngày, đây là cực hạn lớn nhất của chủng loại biến dị…” Diệp Cẩn kề sát cổ Diệp Thần, hô hấp ấm áp nhẹ nhàng phun bên tai Diệp Thần.

Cậu quay đầu đi, nhìn đôi môi mỏng đang nói chuyện của Diệp Cẩn, lại không biết phản bác như thế nào. Trong lúc nghi hoặc liền mở miệng, đôi môi cánh hoa đạm màu như là kẹo ngọt, khiến người ta mơ màng.

Trong ngực Diệp Cẩn nháy mắt nổi lên một loại cảm xúc điên cường, cúi đầu hôn lên.

Vừa mềm lại vừa ấm.

Ngọt như trong tưởng tượng vậy, Diệp Cẩn hôn một cái liền không thể dừng lại, y nâng mặt Diệp Thần, tham lam mở ra đôi môi cậu, như là thăm dò mà đi vào, giống như là đói khát mà quyện hút, nhất thời trong phòng phát ra từng trận tiếng vang chậc chậc.

Không biết Diệp Cẩn đang muốn làm cái gì, Diệp Thần không cự tuyệt nữa.

Ngây ngốc cảm thụ nụ hôn của Diệp Cẩn, môi lưỡi ướŧ áŧ của hai người không ngừng quấn quít lẫn nhau, trong đầu trống rỗng, hoàn toàn quên lúc này bản thân đang ở đâu, thuận theo bản năng bình thường mà phản ứng theo động tác của Diệp Cẩn.

Thẳng đến khi Diệp Cẩn thở hồng hộc buông tay, đôi môi ấm áp di chuyển xuống cổ cậu, y mới nhìn không được phát ra một tiếng rất nhẹ.

“Ân…”

Rất nhẹ.

Rất thấp.

Lại mang theo một tia cấm dục khó nén, khiến người ta kiềm lòng không nổi.

Máu toàn thân của Diệp Thần, thoáng chốc xông lên bụng dưới, nháy mắt liền cứng lên.

Từ lần đó trong động, y cũng không chạm vào Diệp Thần, nhìn thấy bộ dạng Diệp Thần như vậy khiến cho Diệp Cẩn không có ý tưởng khác tuyệt đối là gạt người! Kỳ thật, chỉ cần đến gần Diệp Thần, y liền không kiềm chế được du͙© vọиɠ trong lòng, khát cầu đối với Diệp Thần, ý tưởng vi phạm luân lý, hết thảy đều làm cho y điên cuồng.

Căn phòng hôn ám, lờ mờ có thể nhìn thấy rõ hai bóng người quần cùng một chỗ, không nói lời dư thừa, thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng thở rất nhẹ rất thấp.

“Em thích như vậy…” Diệp Cẩn phát ra tiếng hô hấp nặng nề, môi nhẹ nhàng vuốt ve cổ Diệp Thần.

“Không, không được…” Diệp Thần nheo mắt, thân mình hơi ngửa ra sau, nơi cổ vốn trắng nõn nổi lên những dấu hồng nhạt, thân mình hơn run, ánh mắt mang theo hơi nước, nhìn chằm chằm vào cửa. Rất nguy hiểm, tuy rằng dị năng đã khôi phục không sai biệt lắm, nhưng nếu phải đối mặt với gần trăm chủng loại biến dị, cậu rút lui!

Thân mình của Diệp Thần thiên gầy, hai chân thon dài. Diệp Cẩn so với cậu cao hơn một cái đầu, chênh lệch về thân mình của hai người, làm cho Diệp Cẩn dễ dàng đem Diệp Thần giam cầm ở trước ngực mình, cách cuộc chiến ở huyện An Bình lần đó đã là ba ngày, mặc kệ là y hay là Diệp Thần đều cần phát tiết một chút.

Tại mạt thế điên cuồng này, chỉ có thể giữ lấy nhau, phát tiết cùng nhau mới cảm nhận được sự tồn tại của nhau!

Diệp Cẩn há miệng, ngậm lấy vành tai của Diệp Thần, nhẹ nhàng cắn.

“A…”

Diệp Thần nhịn không được kêu lên một tiếng, thân mình này quá mức ngây ngô, nhẹ nhàng va chạm cũng có thể châm dầu vào ngọn lửa du͙© vọиɠ ở trong lòng.

“Tiểu Thần quả nhiên rất thích.” Diệp Cẩn hôn môi, cong người, một bên dừng thân dưới cứng rắn ma xát lên đùi Diệp Thần, nước trên đỉnh chảy ra nhanh chóng làm ẩm ướt, cho dù cách quần áo cũng để lại dấu nước.

Diệp Cẩn thấp giọng nói: “Đừng đè nén, phát tiết ra đi, anh dùng dị năng phong bế cả phòng, không cần lo lắng chuyện thân phận của chúng ta bị tiết lộ, đã qua ba ngày, chúng ta nên cuồng hoan một bữa…”

“Không, không được…” Cảm giác được phản ứng của Diệp Cẩn, Diệp Thần phục hồi tinh thần, giãy dụa muốn thoát đi, hiện tại trời tối không phải thời gian tốt để rời khỏi chốn đào nguyên sao? Sc như thế nào lại có tâm trạng làm chuyện này, “Sẽ bị phát hiện…”

“Sẽ không, không làm mới bị phát hiện, ngoan, nghe a…” Diệp Cẩn dùng sức đè lại thân thể đang giãy dụa của Diệp Thần, mở ra hai chân Diệp Thần, đem cậu đè lên tường, sau đó cởϊ áσ khoác, nhẹ giọng nói: “Đây là bản năng của chủng loại biến dị, hay là nói tiểu Thần muốn cùng chủng loại biến dị khác làm chuyện này? Hừ…thoải mái đi…”

“Thật…thật sự?” Diệp Thần hô hấp khó khăn, hơi hơi nhíu mi.

“Thật!” Diệp Cẩn đáp.

Phát hiện Diệp Thần không còn giãy dụa, Diệp Cẩn tiến vào đề chính, nhẹ nhàng cách quần bắt lấy tiểu Diệp Thần đang còn ngủ say. Bị Diệp Cẩn khi nặng khi nhẹ đυ.ng chạm, Diệp Thần phát ra giọng mũi rất nhỏ, rất nhanh liền nhịn không được từ từ ngẩng đầu, đem thân thể áp lên người Diệp Cẩn, hô hấp dồn dập.

Phòng không lớn lại không ngừng truyền đến từng âm thanh ma xát.

Hai người đứng ở bên ngoài, sau khi nhìn nhau, phòng bị trong đáy mắt bị tiêu tán một chút, liếʍ môi, nhìn mây đen dày đặc nơi chân trời, trên khuôn mặt trắng nõn là đôi mắt màu đỏ.

“Trời còn chưa tối đã ăn, xem ra hai người này thật sự đói bụng đã lâu!” Trác Dư đùa giỡn, nháy mắt với Phan Khởi, nói: “Nếu không thì đêm nay tôi đi bên kia?”

Phan Khởi bình tĩnh nâng lên ánh mắt, đánh giá Trác Dư, không gật đầu cũng không từ chối, chỉ là tay đặt ở hai bên hơi kích động, nắm càng chặt.

Trong phòng, ánh mắt Diệp Cẩn nhìn chằm chằm vào thân thể của Diệp Thần, tầm mắt dừng lại vị trí kia, hồng hồng, sạch sẽ, xinh đẹp, Diệp Cẩn kích động, hai lần trước cũng chưa có cơ hội đánh gia thân thể này, lần này, nói cái gì y cũng không tính lãng phí mà nhìn cho đã.

Vừa cúi đầu nhìn liền cảm thấy say mê.

Sau khi đánh giá xong một lượt, Diệp Cẩn nhẹ nhàng ngậm lấy môi Diệp Thần, một tay cầm lên vật nhỏ, không nhanh không chậm, khi nặng khi nhẹ, không có tiết tấu nhất định nhưng lại làm cho Diệp Thần hơi hơi có chút mất tự nhiên, giống như là đang bị dày vò, tiếng hít thở đè nén, lộ ra chút bất mãn, Diệp Cẩn nghe vào tai thì ngày càng cảm thấy bị kí©h thí©ɧ.

“Tiểu Thần, thoải mái không?” Diệp Cẩn thấp giọng nói gần bên tai Diệp Thần.

Diệp Thần dùng hết sức hô hấp, ánh mắt mang theo hơi nước nửa híp, oán giận liếc mắt nhìn Diệp Cẩn. Hai lần trước Diệp Cẩn cũng không có dùng nhiều thủ pháp như vậy, loại dày vò này làm cho cậu có lực lại giống như vô lực, một loại cảm giác không nói nên lời.

Đôi mắt đen như mực mang theo hơi nước, ủy khuất, mơ màng, Diệp Cẩn nhìn thấy máu toàn thân đều sôi trào, thiết chút nữa đã hóa thân thành sói, trực tiếp cầm súng ra trận, vô cùng muốn lột sạch quần của cậu, mạnh mẽ làm một phen!

Nhưng, như vậy Diệp Thần sẽ bị thương.

Cố nén lại lý trí suýt bị hỏng mất, động tác trên tay dần nhanh hơn, hai lần trước cũng không tốt đẹp lắm, lần này y muốn để Diệp Thần có trải nghiệm tốt nhất, hưởng thụ thịnh yến hoàn mỹ nhất đến từ thân thể.

Ngón tay linh hoạt không ngừng kí©h thí©ɧ, chạm nhẹ vào đỉnh, chất lỏng trong suốt dính đầy tay y, sau đó từ từ di chuyển đến phần gốc, nhẹ nhàng đυ.ng vào hai quả cầu tròn nhỏ…ngón tay thỉnh thoảng chạm ở lối vào, thử thăm dò và chờ đợi…

Bên tai truyền đến tiết kêu trầm thấp đè nén của Diệp Thần, chất lỏng trên đỉnh chảy ra càng nhiều hơn, đôi mắt trong trẻo của Diệp Thần cũng dần mất đi tiêu điểm.

Sắp đến cực hạn!

“Ân…”

“Muốn ra sao?” Để sát vào cổ Diệp Thần, Diệp Cẩn thấp giọng nói.

“Ân a…” Diệp Thần vặn vẹo thân thể vài cái, đầu ngửa ra sau, cả thân thể căng chặt, tay Diệp Cẩn ngày càng nhanh hơn, một trận kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt cuốn lấy toàn thân Diệp Thần. Thân thể sau khi phát tiết vô lực tựa vào trên người Diệp Cẩn, hô hấp dồn dập làm cho Diệp Cẩn có du͙© vọиɠ bùng nổ.

Trong lòng bàn tay là chẩt lỏng dinh dính, chậm rãi đưa vào nơi ấm áp nào đó, đêm vừa buông xuống, thời gian của bọn họ còn rất dài…