“Sao lại không thấy đám người Chân Hàn Tử?” Klose nghi hoặc nói, tốc độ của bọn họ không chậm, lại không đuổi kịp đám người đó, này có chút không thể hiểu nổi.
Diệp Thần lắc đầu, nói: “Bọn họ không ở nơi này, có thể đã rời đi.” Tinh thần lực tra xét gần đây không có đám người của Takamoto, nhưng, tìm được không ít thứ ẩn núp ở trong huyện An Bình.
“Rống rống…” Không cho nhóm người Diệp Thần nghĩ nhiều, trong huyện đột nhiên xuất hiện hơn mười con tang thi cao cấp, xung quanh chúng là những tang thi biến dị có thực lực, ngửi được mùi máu tươi mới mẻ, nhóm tang thi chờ không được liền muốn hưởng dụng bữa tiệc lớn.
“Tang thi cấp năm, nhiều như vậy?” Trương Như Anh cả kinh nói, sắc mặt những người khác cũng nghiêm túc lên. Không nghĩ đến thứ đầu tiên đón tiếp bọn họ chính là tang thi cao cấp, kế tiếp chỉ sợ càng thêm nguy hiểm.
“Sakiko, cô có thể cất hai chiếc xe này không?” Diệp Thần quay lại nhìn Sakiko Suzuki, không thể ở lâu tại huyện An Bình, phải dùng tốc độ nhanh nhất rời đi mới được, bọn họ không có dị năng giả, hai chiếc xe này tuyệt đối không thể bỏ lại, nếu không đoạn đường kế tiếp nửa bước cũng khó đi.
“Có thể.” Sakiko Suzuki gật đầu, hai tay giơ lên, nhất thời hai chiếc xe đều bị thu vào không gian, nhìn động tác thành thạo của Sakiko Suzuki, mọi người có chút kinh ngạc, rất mạnh!
“Làm tốt lắm, phải theo tôi một tấc cũng không rời, chúng ta sẽ dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi huyện An Bình, tập hợp lại ở quốc lộ 139 phía trước.” Diệp Thần xoa nhẹ đầu của Sakiko Suzuki, sau đó quay đầu lại nhìn những người bên cạnh, tang thi đã đói đến nôn nóng, muốn nhanh chóng ăn tươi họ rồi.
“Được, tập hơn ở quốc lộ 139.” Trương Như Anh gật đầu nói.
Diệp Cẩn thắt chặt quần áo, lạnh lùng nói: “Đừng ham chiến, bằng tốc độ nhanh nhất đi qua huyện An Bình, ở đây ẩn trốn không ít thứ khó giải quyết, rất nguy hiểm, nên đừng dừng lại.”
Nói xong, tất cả mọi người gia nhập cuộc chiến, nhưng không có ai tham chiến, vừa thoát khỏi nguy hiểm liền nhanh chóng chạy đến quốc lộ 139, lúc Diệp Thần ở trên xe đã giải thích bố cục ở huyện An Bình cho tất cả mọi người, cho nên ai cũng có chút nhận thức đại khái đối với huyện An Bình, dựa vào chút cơ sở này, ai cũng biết mục tiêu ở đâu!
Diệp Thần nhanh chóng nhảy lên, ngay tại chỗ né tránh sự đánh lén của tang thi, lưới tinh thần không ngừng phóng xạ khắp nơi, theo tư liệu đã thu thập được về huyện An Bình chứng tỏ họ không phải nhóm người đầu tiên tiến vào nơi đây, giờ phút này ở huyện An Bình có ít nhất bốn nhóm đang bị nhốt ở đây.
Trong đó có nhóm Takamoto đã gặp cách đây không lâu, hai nhóm khác Diệp Thần cũng không quen thuộc, nhưng bởi vì cấp bậc tang thi cùng dị thú ở huyện An Bình rất cao, tất cả mọi người không rảnh bận tâm đến người khác. Chuyện khiến Diệp Thần lo lắng, chính là ở gần lối vào quốc lộ 139, có một cỗ năng lượng cường đại đang ẩn núp, lực tinh thần không thể do thám được thực lực chân chính của nó.
Cuộc hỗn chiến này thật loạn, cậu không thể phân tâm nhắc nhớ mọi người.
Cắn răng, chỉ có thể dùng tốc độ nhanh nhất tiến lên phía trước, Sakiko Suzuki giống như du hồn, vẫn luôn đi theo sau và cách Diệp Thần năm bước, phương thức chiến đấu quỷ dị làm Diệp Thần vô cùng tò mò. Phải biết rằng trong tất cả những hệ dị năng thì hệ tinh thần chính là tồn tại thần bí nhất, nhưng giờ phút này thấy phương thức chiến đấu của Sakiko Suzuki, không thể không công nhận dị năng hệ không gian rất mạnh!
“Tiểu Thần, cẩn thận một chút đừng rời nhóm!” Thấy Diệp Thần tính toán đẩy nhanh tốc độ, Diệp Cẩn không thể không chiến đấu nhanh hơn, y cũng nhận thấy được lối vào quốc lộ 139 có dị thường, nói với những người còn lại: “Nâng cao tinh thần, lần này chỉ sợ có phiền phức càng lớn hơn.”
Nghe Diệp Cẩn nói, những người khác liền tập trung hơn.
Bởi vì có nhóm của Diệp Thần mở đường, đám Đường Bưu ở phía sau thoải mái không ít, nhưng vẫn không dám thả lỏng quá mức.
Đồng thời, ở đường phía Bắc của huyện An Bình, Tư Tu Ngạn đang chật vật tránh một con biến dị đánh lén, trên người đầy miệng vết thương nhỏ, bọn họ vừa tiến vào huyện An Bình liền gặp phải tang thi đánh lén quy mô lơn, tang thi này tiến hành công kích có tổ chức, rất nhanh Tư Tu Ngạn đã mở được một con đường, mọi người đều chạy trối chết, nên đã bị lạc đường!
Tư Tu Ngạn cầm máy liên lạc, không ngừng gọi cho những người khác, nhưng đều không gọi được, liều mạng dùng một hơi đánh vào con tang thi đánh lén hắn, kiệt sức tìm một góc tàn tạ ngồi xuống, tính khôi phục lại thể lục.
Bỗng nhiên, cách đó không xa có một bóng người chạy đến, theo sau là hai con tang thi, Tư Tu Ngạn giơ súng sinh hóa lên, nhắm vào đầu hai con tang thi mà bắn.
Bóng người dần dần đi về hướng của Tư Tu Ngạn, sau khi thấy rõ là gương mặt người xa lạ, trong lòng Tư Tu Ngạn hiện lên chút thất vọng, không phải người của hắn, dưới tình huống đang bị thương, gặp người lạ cũng không phải chuyện tốt. Tư Tư Ngạn cầm chặt súng sinh hóa trong tay, lúc nào cũng có thể ra tay.
Hứa Kham ôm cánh tay bị thương, cẩn thận đi đến, giải thích: “Cám ơn anh đã cứu tôi, tôi là người của khu Bố Cát, gọi là Hứa Kham, lần này nhận nhiệm vụ tra xét sự kiện phát nổ ở khu hoang dã, anh là?” Lập tức lặng lẽ hạ lệnh công kích cho Tống Tiểu Ngọc đang núp ở một nơi bí mật gần đó, mục tiêu nhiệm vụ lần này của hắn chính là có được chú ý của Tư Tu Ngạn.
Cứ như vậy, làm nền móng vững chắc để sau này hắn chiếm cứ Giang Nam.
Tư gia, thanh danh ở liên minh không nổi, lại nắm 80% việc chế tạo súng sinh hóa của liên minh, nếu có thể được Tư gia duy trì, như vậy ngày hắn đi vào quân đội liên minh không còn xa.
Lúc này, trên người Tư Tu Ngạn có không ít vết thương, bộ dáng vô cùng chật vật, khuôn mặt tuấn tú vì đau đớn mà hơi vặn vẹo, hô hấp không đều, gật đầu, lạnh lùng nói: “Không có việc gì, tôi gọi là Tư Tu Ngạn, cậu có biết vì sao gần huyện An Bình lại có nhiều tang thi và dị thú vậy không?”
“Không rõ làm, nghe nói có quan hệ với thực nghiệm trên cơ thể sống.” Hứa Kham mờ mịt nói, nhìn về phía Tư Tu Ngạn mà liếʍ khóe miệng, hai chân thon dài của hắn hơi gấp khúc, lưng dựa vào vách tường đổ nát, cánh tay rắn chắc nắm súng sinh hóa, ánh mắt sắc bèn nhìn về phía trước.
“Thực nghiệm trên cơ thể sống? Cậu biết thực nghiệm này?” Tư Tu Ngạn biến sắc, ánh mắt trở nên nguy hiểm.
Thấy Tư Tu Ngạn thay đổi sắc mặt, Hứa Kham vui vẻ, biết đã hấp dẫn được hắn liền gật đầu nói: “Biết một ít.” Đồng thời ấn xuống hiệu lệnh trên tay, đó là trang bị kích hoạt trí thi, lần này hắn đến huyện An Bình chỉ mang theo Tống Tiểu Ngọc, những trí thi khác đã được an bài ở lối vào quốc lộ 139.
“Ầm!” Đột nhiên, vách tường ở trước mặt hai người bị đánh nát, một bóng đen xuất hiện ở trước mặt họ.
Hứa Kham nhanh chóng đứng dậy, đỡ Tư Tu Ngạn, la lên: “Đi mau, đây là trí thi rất nguy hiểm!”
“Trí thi?” Tư Tu Ngạn cả kinh, ngay cả lời muốn chất vấn đều quên mất, tùy ý Hứa Kham giúp đỡ chạy về phía trước.
“Phù phù…” Hai người thở gấp, vô lực dựa vào một góc, miệng vết thương sắp khép trên người Tư Tu Ngạn đều đã nứt ra, máu tươi nhiễm đỏ hơn nửa người, mùi máu nồng đậm tràn ngập trong không khí.
Tư Tu Ngạn tìm trên người mình, thuốc hắn mang theo trước đó đều mất trong lúc chạy trốn, nếu máu cứ tiếp tục chảy có thể sẽ đưa đến càng nhiều tang thi nữa. Nghĩ như thế sắc mặt của Tư Tu Ngạn càng trở nên khó coi.
Khóe miệng Hứa Kham nhếch lên chút ý cười, từ trên người lấy ra một hộp thuốc mỡ, nói: “Tôi có hộp thuốc mỡ, miệng vết thương trên người anh không nhiều lắm, nếu không thể ngừng chảy máu thì sẽ đưa đến càng nhiều tang thi.”
“Vậy, cảm ơn.” Tư Tu Ngạn cảm kích nhìn Hứa Kham, đề phòng đối với Hứa Kham giảm một chút, hai ba cái liền cởϊ qυầи áo, lộ ra miệng vết thương dữ tợn ở sau lưng.
Hứa Kham mỉm cười, nói: “Không cần nói cảm ơn, vừa rồi anh đã cứu tôi một mạng.” Nói xong nhanh chóng giúp Tư Tu Ngạn thoa thuốc, trong mắt lại tràn đầy tính kế. Tốt lắm, tất cả đều theo kế hoạch của hắn.
Hứa Kham vừa giúp Tư Tu Ngạn thoa thuốc, vừa nói chuyện.
“Ân a…” Đúng lúc này, Tư Tu Ngạn đột nhiên cảm giác được một trận khô nóng trong thân thể, càng lúc càng nóng, lại vô cùng khó chịu, du͙© vọиɠ trong cơ thể bắt đầu dâng lên, mặt hắn dần đỏ lên, độ nóng toàn thân cũng tăng lên mấy độ. Nơi ở phía sau, lại vừa mềm vừa ướt, trống rỗng, khát vọng bị xỏ xuyên vô cùng mạnh mẽ.
Tư Tu Ngạn dại ra, hắn cảm thấy thân thể của mình đã muốn nổ rồi, toàn thân giống như có vô số con kiến bò lung tung, khuôn mặt tuấn tú toàn là mồ hôi, da thịt màu tiểu mạch chậm rãi biến hồng, hai chân cảm thấy vô lực.
Để cho Tư Tu Ngạn khó chịu chính là, thứ giữa hai chân nhất định không chịu đứng lên. Nơi phía sau lại chảy ra không ít nước, mẹ nó này là sao? Mắt Tư Tu Ngạn đỏ lên đáng sợ, trừng mắt nhìn Hứa Kham, hắn không hề chạm qua thứ gì, trừ thuốc mỡ vừa rồi.
“Cậu làm gì với tôi?” Tư Tu Ngạn lạnh lùng nhìn chăm chú Hứa Kham, nếu có thể nhúc nhích thì hắn đã gϊếŧ Hứa Kham rồi. Đời này hắn chưa từng gặp qua loại nhục nhã như vậy! Sự khác thường của thân thể, chỉ cần hắn không phải tên ngốc thì liền hiểu là chuyện gì xảy ra.
“Này, này…” Hứa Kham choáng váng, quay đầu nhìn thuốc mỡ trên tay, rõ ràng là thuốc tráng dương mà, vì sao lại biến thành như vậy chứ, hắn tính mượn cơ hội này để tính kế Tư Tu Ngạn. Nam nhân trời sinh thích chinh phục, nhất là cảm giác chinh phục một người nam nhân khác, điều này làm cho bọn họ thỏa mãn lòng hư vinh.
Nhưng mà, lần này Hứa Kham như thế nào cũng không dự đoán được bản thân lại thất thủ, thuốc mỡ thoa cho Tư Tu Ngạn là Phillip cố ý nghiên cứu chế tạo vì Hứa Kham. Hắn trời sinh là thuần 0, căn bản không thể đè người khác. Vừa rồi vì lo lắng thuốc quá nhẹ nên lúc thoa thuốc cho Tống Tiểu Ngọc, hắn cố ý tăng thêm thuốc, phiền phức rồi!
“Nói, cậu đã làm gì?” Một đôi mắt đỏ của Tư Tu Ngạn khiến người khác sợ hãi, cầm lấy súng sinh hóa bên cạnh, vừa rồi hắn chiến đấu cùng những người khác bị tách nhóm, giờ bên cạnh chỉ có mỗi Hứa Kham, thân là người thừa kế Tư gia, lòng tự trọng và kiêu ngạo của hắn sao có thể dễ dàng tha thứ chuyện đang xảy ra.
Chết tiệt…
“Bang bang!” Bắn hai phát về phía Hứa Kham, Tư Tu Ngạn mất chính xác, hai súng chỉ lướt qua khuôn mặt của hắn, nhưng không có bắn trúng hắn.
“Từ từ…anh nghe tôi giải thích, tôi rõ ràng là cho anh thuốc cầm máu, tôi cũng không hiểu sao lại biến thành như vậy?” Hứa Kham khẩn trương giải thích, vừa nói vừa suy nghĩ, này rốt cục là sai ở đâu. Rõ ràng là thuốc mỡ như thế nào lại bị đổi? Đồ của hắn tuyệt đối không có người dám động vào.
“Cậu cảm thấy là tôi sẽ tin à?” Tư Tu Ngạn lạnh lùng nói, lúc trước, hắn còn cảm thấy Hứa Kham là một người bạn đáng giá kết giao, cách ăn nói, học thức, bộ dạng…mỗi cái đều hợp với khẩu vị của Tư Tu Ngạn, hơn nữa thực lực của Hứa Kham không thấp, không chỗ nào mà hắn không thấy tốt. Nhưng, với sự khác thường của thân thể, hắn cảm thấy bản thân là một tên ngốc, bị đối phương nhục nhã, “Ân a…” Tư Tu Ngạn nhịn không được rên lên, rất muốn dùng tay chạm vào nơi ngượng ngùng nào đó, cảm giác ngưa ngứa từ vị trí đó truyền khắp thân thể, nhưng chỗ cần có cảm giác lại không có, hạ thân vẫn ngủ yên.
“Rống rống…” Đột nhiên, tiếng kêu gào từ bên ngoài tiến vào, Hứa Kham hơi hơi sửng sốt, cảnh giác đứng dậy đi ra xem, trong tầm mắt xuất hiện bóng người cách đó không xa, đồng tử co rút, kinh ngạc nói: “Như thế nào có thể?”
Nhanh chóng điều khiển miếng thủy tinh trong tay.
“Tên khốn…chết…chết đi…” Âm thanh khàn khàn đứt quãng, thanh âm nghe như máy móc bị rỉ sét, vô cùng chói tai. Thân ảnh đó chậm rãi từ chỗ tối đi ra, trên tay cầm trọng kiếm thật lớn, kéo lê trên mặt đất tạo thành dấu vết ma sát, từ trọng kiếm nhìn lên chính là cánh tay đang bao trùm một mảng vảy xanh thẫm, theo cảm xúc của chủ nhân mà biến hóa.
“Trí thi như thế nào có được ý thức của mình? Phillip chết tiệt đã làm cái gì?” Hứa Kham không khỏi mắng thành tiếng, lúc mang trí thi Tống Tiểu Ngọc ra khỏi tòa nhà thực nghiệm còn đang bình thường, như thế nào lại xuất hiện phản ứng bài xích?
Thân cao hai thước, cơ bắp toàn thân lộ ra, bên hông bị phá một mảnh, tứ chi to lớn hữu lực. Dùng lời của Phillip mà nói, Tống Tiểu Ngọc là một trí thí gần với hoàn mỹ nhất. Mỗi vị trí trên thân thể đều liên kết với gen của dị thú rắn, thậm chí ở thời điểm quan trọng, hai chân của hắn có thể biến thành đuôi rắn dài tầm bốn thước, vảy của nó có thể ngăn cản cả súng sinh hóa!
“Đát đát…”
Tiếng bước chân nặng nề dần dần đến gần, tuy Tống Tiểu Ngọc sau khi cải tạo không còn dị năng hệ băng, nhưng lại đạt được năng lực tuyệt đối, còn có thể biến thân. Còn hơn trước đó, Tống Tiểu Ngọc sau khi cải tạo đã mạnh hơn mấy lần.
Mảnh thủy tinh không có tác dụng đối với Tống Tiểu Ngọc, nhiều nhất chỉ có thể làm cho anh đi chậm lại một chút, sát khí nồng đậm hiện trong đôi mắt màu lục, khiến cho Hứa Kham thầm kêu không tốt. Không nghĩ nhiều, trực tiếp dùng dao băng phóng về hắn.
Tư Tu Ngạn nằm ở dưới đang giãy dụa vặn vẹo thân mình, toàn thân đỏ bừng, gắt gao vặn vẹo hai chân để giảm bớt khó chịu trong thân thể, thở hổn hển, “Ân a! Muốn…muốn…” Nơi đó không ngừng chảy ra chất lỏng, làm ướt quần hắn, xấu hổ, khát cầu…cơ hồ tra tấn Tư Tu Ngạn đến điên!
Thuốc này do Trần Sâm làm ra, đã dùng thử trên người Hứa Kham vài lần, hắn cảm thấy không tồi, mỗi lần dùng xong đều suy yếu một hai ngày. Cho dù là Hứa Kham cũng không dám dùng nhiều, lâu lâu nổi hứng mới dùng ở trên người một ít.
Không nghĩ đến dùng nhiều một chút liền xảy ra chuyện như thế này.
Rối hết cả lên.
Băng nhận của Hứa Kham dừng ở trên người Tống Tiểu Ngọc, nhiều nhất chỉ có thể lưu lại vài đường nhợt nhạt, phát ra vài tiếng xì xì như ăn mòn, căn bản không có tác dụng. Điều này làm cho Hứa Kham vô cùng ảo não, nhiệm vụ lần này là bắt được Tư Tu Ngạn, hoặc là Liễu Dịch Kỳ, Hứa Kham muốn nắm trong tay súng sinh hóa do Tư gia chế tạo cho liên minh, cho nên hắn chọn Tư Tu Ngạn làm mục tiêu đầu tiên. Vừa rồi lúc Tư Tu Ngạn tiến vào địa giới Diêm Hồ hắn liền nhận được tin tức, nên nhanh chóng chạy đến đây, tạo ra lần ngẫu nhiên gặp mặt này.
Lại không nghĩ đến có chuyện xảy ra, cùng Tống Tiểu Ngọc giao thủ vài lần, thủy chung cũng không chiếm được thượng phong, hơn nữa những trí thi khác truyền đến tin tức tốt, Hứa Kham nhanh chóng tạo ra một tường bằng, bỏ lại Tư Tu Ngạn nằm dưới đất, nhanh chóng chạy đến vị trí của Liễu Dịch Kỳ.
Đã mất đi sự tin tưởng của Tư Tu Ngạn, quyết không thể thất thủ ở bên Liễu Dịch Kỳ. Long Tường Thiên đã rời đi ngoài ý muốn, điều này làm hắn rất giận, xem ra địa vị của Lý Huân trong lòng hắn cũng không quan trọng như đã nghĩ, kế hoạch 87 cần ưu tiên tiến hành…
Hứa Kham ôm vết thương do Tống Tiểu Ngọc tạo ra, nhanh chóng chạy về phía Tây.
Tống Tiểu Ngọc huơ kiếm, trực tiếp chém nát tường băng Hứa Kham tạo ra, thân hình cao lớn nhưng ra tay nhẹ nhàng, ánh mắt xanh thẫm nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tuấn của Tư Tu Ngạn đang bị thuốc tra tấn đến điên cuồng., cho dù Tống Tiểu Ngọc đã thay đổi hình dạng, nhưng vẫn là dạng nhan khống như trước đó.
Ánh mắt vô thần của Tư Tu Ngạn mở to, nhìn chằm chằm trí thi đang chậm rãi đến gần, thân người toàn là những miếng vảy mềm mại, vừa nhìn liền biết đây tuyệt đối không phải con người. Nhưng khô nóng bên trong thân thể làm cho Tư Tu Ngạn không thể nghĩ nhiều, tay chạm vào người Tống Tiểu Ngọc, chạm đến vảy lạnh lẻo. Sau đó toàn thân dựa sát vào người anh.
“Ân! Thực thoải mái.” Hai tay Tư Tu Ngạn chơi đùa trên người Tống Tiểu Ngọc quên lối về, quần áo trên người đã bị Tư Tu Ngạn xé nát, thân mình quang lỏa dựa sát vào người Tống Tiểu Ngọc.
“Ngao rống rống…” Tống Tiểu Ngọc bị sợ đến thích, nhất thời nhịn không được mà rống to, ôm Tư Tu Ngạn lủi vào một tòa nhà còn toàn vẹn, tìm một phòng sạch sẽ rồi đi vào. Càng kích động, vảy trên người càng nhiều, cho dù không có phần lớn trí nhớ của trước kia, thân thể vẫn có nhớ một chút, Tống Tiểu Ngọc nằm xuống cảm thụ đôi tay ấm áp của người nọ xoa nhẹ trên người mình, anh là thụ…thụ nên nằm…Đương nhiên anh không biết vì sao mình lại có phần trí nhớ này, nhưng anh vô cùng tuân theo trí nhớ của mình.
Khuôn mặt che đầy vảy nhỏ, trong căn phòng mờ ám lại có phần dữ tợn đáng sợ, miệng mở ra càng khiến người ra hoảng sợ. Nhưng, Tư Tu Ngạn không có tâm tư xem xét, toàn thân nóng chịu không được, đang kêu gào muốn phát tiết nhưng thứ cần cứng lại không cứng, mặt sau lại không ngừng co rút mềm mại muốn được xỏ xuyên. Tư Tu Ngạn nổi giận, tay chạm đến đại gia hỏa đang đứng lên, cứng cứng, còn đó có xu hướng lớn lên, sờ lên lành lạnh thực thoải mái.
Đồ vật đó vừa được chạm vào liền lớn thêm một vòng, hai tay hắn cầm cũng không được. Tư Tu Ngạn mở to mắt, nhìn quái vật dữ tợn, trong mắt hiện lên giãy dụa, cuối cùng cúi đầu cắn miệng Tống Tiểu Ngọc, cọ sát. Khóa ngồi ở bên hông Tống Tiểu Ngọc, đem nơi vừa ướt vừa mềm cẩn thận để sát vào cây gậy dữ tợn đang chảy nước.
Cọ vài cái, Tư Tu Ngạn nheo mắt, cảm thụ cơn ngứa trong thân thểm giống như càng tới gần cây gậy, hắn lại càng thoải mái, vừa chạm nhẹ liền lên tinh thần. Khóe miệng Tư Tu Ngạn nhếch lên, chẳng lẽ hắn trời sinh nên bị đè? Trong mắt hiện lên chút ủy khuất, nâng thắt lưng, ngồi xuống, nhét đại gia hỏa vào trong.
“Ngao rống rống…” Sao lại biến thành công? Anh không phải là thụ, vốn nên bị đè sao? Này không khoa học! Nhưng sau khi cảm nhận đc loại cảm giác vừa ấm áp, vừa chặt chẽ, anh cảm thấy thực thoải mái…
“A…” Tư Tu Ngạn đau đến nhăn mặt, quá lớn, nuốt được một nửa đành phải ngừng lại, dựa vào trên người Tống Tiểu Ngọc, động tác cắn miệng anh cũng ngừng lại.
“A…Rống rống! Muốn…” Tống Tiểu Ngọc không thể nói chuyện mạch lạc, cải tạo gen làm dây thanh của anh xảy ra vấn đề, đôi mắt màu lục ủy khuất mở to nhìn Tư Tu Ngạn dựa vào trên người mình, tay vốn đặt ở hai bên, chậm rãi chạm vào bên hông của Tư Tu Ngạn, tay mang theo vảy sau khi chạm vào bên hông, Tư Tu Ngạn run len, phát ra tiếng rêи ɾỉ nhẹ nhàng.
Nơi chứa cây gậy, đau đớn dần dần thối lui, tìиɧ ɖu͙© dần lan tràn khắp tứ chi, Tư Tu Ngạn ngồi thẳng thân mình, đem hạ thân Tống Tiểu Ngọc nuốt vào toàn bộ, tay chống lên ngực Tống Tiểu Ngọc, chậm rãi di động. Để giảm bớt khô nóng không ngừng quay cuồng trong cơ thể, khuôn mặt và cơ thể đỏ bừng.
“Phù phù…” Thở gấp, động tác dần dần nhanh lên.
Tống Tiểu Ngọc bị Tư Tu Ngạn đặt ở dưới thân, đôi mắt xanh thẫm chậm rãi thay đổi, giống như khôi phục thanh minh. Vảy trên người khi có khi không, ngay cả dưới thân, cũng biến đổi giữa chân và đuôi rắn, nhưng Tư Tu Ngạn còn đắm chìm trong tìиɧ ɖu͙©, không hề nhận ra điều này.
“Nhanh, còn muốn nhanh nữa…” Tư Tu Ngạn mê loạn không biết bản thân đang nói cái gì, động tác ngày càng cuồng dã. Đột nhiên, toàn thân run lên, nuốt trọn cây gậy vào trong.
“Rống rống…” Tống Tiểu Ngọc gào lên một tiếng, cánh tay che kín vảy nắm lấy hông Tư Tu Ngạn, dùng sức xỏ xuyên hơn trăm cái, sau đó mới gầm nhẹ một tiếng, ôm Tư Tu Ngạn đang run rẩy mềm nhũn tiết ra.
Sau khi phát tiết một lần, Tư Tu Ngạn khôi phục không ít lý trí, ánh mắt phức tạp nhìn Tống Tiểu Ngọc bị hắn đặt ở dưới thân, khuôn mặt dữ tợn xấu xí, đôi mắt xanh thẫm vô cùng trong trẻo, tay hắn đang đặt ở trên vai Tống Tiểu Ngọc, chậm rãi di chuyển đến cổ anh, chỉ cần hắn dùng sức, liền có thể gϊếŧ chết quái vật này! Ai cũng không biết nơi này xảy ra chuyện gì.
Ý niệm vừa xuất hiện trong đầu, Tư Tu Ngạn đột nhiên cảm thấy đại gia hỏa đang chôn trong thân thể dần dần thức tỉnh, nhanh chóng nhồi đầy cả không gian. Mà hắn kinh ngạc phát hiện, hai chân đột nhiên trực tiếp hóa thành một cái đuôi rắn dài ba bốn thước, đuôi rắn nhẹ nhàng lây động, chậm rãi quấn lấy eo hắn, đại gia hỏa chôn trong cơ thể hắn lại lớn hơn, ngoài ra hắn còn nhận thấy được có thứ gì đó nóng bỏng đang dán trên mông hắn, giật giật, hắn liền biến sắc, nhớ lại lời giới thiệu về loài rắn, khuôn mặt phiếm đỏ liền trở nên tái nhợt.
Sau khi hai chân biến thành đuôi rắn, thần trí Tống Tiểu Ngọc liền trở nên trống rỗng, chỉ biết phát tiết, cũng may Tư Tu Ngạn bị Hứa Kham thoa không ít thuốc, trước đó đã phát tiết một lần, thân thể cũng có thể thừa nhận.
Tư Tu Ngạn ôm lấy Tống Tiểu Ngọc, khẩn trương kẹp chặt thân thể, cảm giác thứ đang dán ở trên mông đang không ngừng thăm dò, giống như muốn tiến vào nơi ấm áp nào đó.
“Không được, tuyệt đối không được…sẽ chết người…” Tư Tu Ngạn nhanh chóng lắc đầu, thứ bên trong đã đủ lớn, nếu thêm một cây thì sẽ chết người. Nhưng mà, Tống Tiểu Ngọc sau khi hóa rắn đâu còn có lý trí, thầm nhớ lại cảm giác thoải mái vừa rồi. Thử vài lần không được, cuối cùng nhẫn tâm, trực tiếp đi vào.
“A…” Tư Tu Ngạn hét thảm một tiếng, dường như muốn ngất. Theo sự va chạm mạnh mẽ của Tống Tiểu Ngọc, thân thể chậm rãi đuổi kịp tiết tấu, đau đớn cuối cùng hóa thành sung sướиɠ, Tư Tu Ngạn lâm vào bên trong tình triều.
“Ngao rống rống…” Đồng tử xanh thẫm của Tống Tiểu Ngọc dựng lên thành hai đường, phát ra tiếng kêu sung sướиɠ, vừa lòng hưởng thụ bữa tiệc vô cùng ngon miệng, đuôi rắn ôm lấy Tư Tu Ngạn, làm cho hắn không thể động đậy, thân thể va chạm cực nhanh. Nhất thời cả phòng chỉ quanh quẩn tiếng gầm nhẹ và tiếng thở dốc ồ ồ.
—