“Garfield?” Diệp Thần khi gọi ra cái tên này cảm giác thật vi diệu, Diệp Cẩn là một người đàn ông khốc suất như thế, trên đầu có một con mèo Garfield? Đương nhiên, không giống như mèo Garfield trên TV, nhưng trong đêm tối, cảm giác khó nói nên lời.
“Không phải là Garfiled như trên TV, nó là dị thú cấp năm, tiến hóa biến dị hai hệ dị năng gió và lửa.” Diệp Cẩn ho khan hai tiếng, kéo Garfield từ trên đầu mình xuống. Y cái gì cũng chưa làm, nhất thời mềm lòng vì người này tấn công quá nhanh, không nghĩ đến đã bị nó leo lên đầu…
“Meo meo!” Nghe Diệp Cẩn khích lệ, thân thịt của Garfield uốn éo trong vòng tay của y, móng vuốt phía trước lúc co lúc duỗi. Nương theo ánh sáng trong khu dã ngoại mà nhìn bộ dáng Garfield, một cục tròn vo màu cam, trên lưng dài một một đôi cánh nhỏ trong suốt, thân hình mập mạp đó y như con mèo Garfield trên TV, hèn gì Diệp Cẩn gọi nó như vậy, quả là xứng với tên.
“…Rõ rồi!” Diệp Thần cười nhẹ hai tiếng, tính nói gì đó, đột nhiên cảm nhận được hơi lạnh từ trên cổ tay. Ngay sau đó nghe tiếng ‘tê tê’, tay áo nhẹ rung động một chút. Tiểu bạch xà từ trong bò ra, cuộn lại đuôi rắn rồi ngẩng cao đầu, nhìn về hướng Garfield kêu to, ‘tê tê!’
‘Meo meo!” Con mèo không chịu yếu thế, đuôi cuốn lấy tay Diệp Cẩn, mở to đôi mắt, nhếch râu mèo, cái mũi phấn hồng nhẹ nhúc nhích, như là đang xác nhận cái gì.
Trong lúc nhất thời, trong căn phòng nhỏ hẹp, ngoại trừ thanh âm tê tê thì chính là tiếng meo meo.
Diệp Thần búng lên lưng rắn nhỏ, giựt giựt khóe miệng nói: “Tiểu tử không chịu an phận, có phải muốn bị đánh mông không?” Diệp Thần nghiêm mặt, lời nói lại vô cùng đáng yêu, nhất thời làm Diệp Cẩn bị manh đến không nhẹ. Nhìn con mèo ở bên cạnh Diệp Cẩn, trong đầu Diệp Thần lại không khỏi nghĩ đến, đệ khống thật đáng thương nha!
“Tê tê!” Tiểu bạch xà la hét về hướng Diệp Thần, xoay người nhảy lên đầu Garfield, cái thân nhỏ nhắn quấn quanh cổ nó, sau đó thắt chặt đầu Garfield. Cũng may Garfield tuy là nhiều thịt nhưng cũng không mập như con mèo trên TV, bằng không con rắn nhỏ như thế làm sao quấn cổ nó được.
“Ồn ào cái gì?” Diệp Thần nén giận, cái gì đây, kênh động vật thế giới? Thế giới này đã không còn thích hợp cho người sinh tồn rồi, vẫn là nên sớm lên hỏa tinh ở đi!
“Nó thật thích Garfield!” Diệp Cẩn kiên định nói, âm thầm vỗ đầu Garfield, thả nó xuống đất, mới vừa buông tay nó liền nhảy lên đầu Diệp Cẩn.
“Yêu thương khác giống là không có kết quả đâu.” Diệp Thần không để lộ biểu tình, khô khan nói một câu. Trong lòng lại cảm thấy 囧囧, tiểu bạch xà là đực hay cái nhỉ?
Vừa thấy biểu tình này của cậu, Diệp Cẩn sao có thể không biết hắn đang nghĩ cái gì…
“Ân a…Nhanh lên, mau lên nữa, dùng nó gϊếŧ chết em đi!” Thời điểm đang yên lặng, đột nhiên một giọng nữ cao la lên, làm hai người hai thú giật mình không nhẹ. Diệp Thần thật không biết làm sao, hỗn độn trong gió.
Diệp Cẩn dựa vào ánh sáng mỏng manh nhìn khuôn mặt Diệp Thần 囧 câm nín, khẽ thở dài một tiếng, xem ra không thể làm gì được nữa, thực đáng tiếc! Liền kéo con mèo trên đầu xuống, quăng ra cửa sổ, lạnh lùng nói: “Garfield, lần sau còn nhảy lên đầu tao nữa thì sẽ cắt con chim nhỏ của mày đó.” Nói xong, còn ra hiệu như cắt cái gì đó.
Vừa nghe Diệp Cẩn nói như thế, cậu có cảm giác như sét đánh ngang tai, thế giới này bị sao vậy? Đây là nơi bị tang thi hoành hành, quả nhiên cần đạo trưởng đến dọn dẹp…bằng không sẽ bị nơi này bức điên mất!
‘Meo meo!” Garfield lớn tiếng kêu lên, lộ ra móng vuốt sắc nhọn, cào cào Diệp Cẩn, nhe răng nhếch mép, cuối cùng dựa vào trên cửa sổ.
Diệp Thần nhìn bộ dáng tính ngủ của hai con thú, nhất thời lại không biết nên nói gì. Nhìn về phòng bên cạnh, xoay người đi ra ngoài, “Lên lầu nhìn xem.”
“Ân!” Diệp Cẩn không từ chối, dù sao cũng không có phúc lợi, không bằng nên giải quyết cho sớm, rồi trở về. Khu hoang dã rất nguy hiểm, y không muốn cậu ở lại đây quá lâu.
Hai người nhảy nhẹ lên lầu hai, tìm mấy phòng, cuối cùng cũng thấy có người đang dựa vào tường trong một phòng.
“Người này thật sự là Trương Như Anh?” Diệp Thần ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm bóng người đang dựa trong góc, nhẹ chân đá hai cái, không phản ứng…đã chết? Vừa hỏi vừa nhìn về hướng Diệp Cẩn, lầu dưới đang làm đến cao trào, Diệp Thần cũng không thèm hạ giọng.
Diệp Cẩn đem người ở trong góc kéo ra, nhờ vào ánh trăng ở bên ngoài, cẩn thận phân biệt, sau một lát, gật đầu nói: “Là cô ta!” Trương Như Anh thuộc trực hệ của
Trương gia ở Giang Nam, trong căn cứ tiếp viện có đầy đủ hình ảnh của những thành viên thuộc trực hệ, Diệp Cẩn từng nhìn qua vài lần.
“Uy! Đã chết chưa?” Diệp Thần ngồi ở một bên ghế, nhấc chân đá nhẹ Trương Như Anh, Diệp Cẩn mở ra băng dính trên miệng cô. Mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt của cô, Diệp Thần hơi ngạc nhiên, không hổ là mạt thế H văn lấy mục đích làm GAY, bộ dạng này của cô cũng không phải lộng lẫy. Mà khuôn mặt này của cô nếu đặt trên người đàn ông, tuyệt đối là soái ca, tuấn tú lịch sự. Nhưng cô lại là con gái, có thể sóng sót được đã là kỳ tích!
“Còn thở!” Bỗng nhiên, trong phòng vang lên thanh âm lách cách, Diệp Thần cứng người, cả người dại ra một lúc mới phản ứng được. Một lát sau, khuôn mặt tuấn tú vặn vẹo đầy đủ màu sắc, chậm rãi cúi đầu nhìn, Trương Như Anh tính ngồi dậy, anh khí trên mặt hiện giờ tràn đầy ‘Quỷ khí’.
Diệp Thần tuyệt đối không thừa nhận chính mình vừa bị dọa, từ lúc cậu ở thân thể này tỉnh lại, Diệp Thần đã sửa lại chủ nghĩa vô thần trước kia. Nhìn quỷ khí trên mặt cô, rất nhanh thu lại chính mình, phút cuối cùng còn không quên niệm ‘a di đà phật’ ở trong lòng.
“Trương Gia Trương Như Anh ở Giang Nam, cảm ơn các anh đã cứu tôi, bất quá nếu có thể giúp tôi cởi dây trói, tôi sẽ càng cảm ơn các anh hơn.” Lúc nói chuyện, hoàn toàn không có chút giống người, Diệp Thần rít gào trong lòng, nhịn không được muốn nắm lấy áo cô để hỏi: “Em gái, biểu tình, biểu tình gì thế này? Khó trách Tiếu Nam bị tiện nhân Hứa Kham kia cướp mất, ai muốn bên người lại có một người có bối cảnh tốt như thế chứ?”
Diệp Cẩn nhìn Diệp Thần sắp phát điên, vội vàng nhẹ nhàng cắt dây thừng đang trói Trương Như Anh, bộ dáng bình tĩnh thường ngày của Tiểu Thần hiện giờ thay đổi, thật đáng yêu!
Lúc nhìn về phía Trương Như Anh, biểu tình ôn nhu nháy mắt trở nên lạnh lùng, nói: “Ngay cả dây thừng cũng không mở được?” Thân là ‘tiểu công chúa’ Trương gia yêu thương nhất, thông tin của cô cũng không phải bí mật, dị năng giả hệ thổ cấp bốn kiêm thể thuật giả cấp ba, ngay cả dây thừng cũng không mở được?
“Thuốc an thần, thuốc làm tê liệt cơ thể.” Trương Như Anh âm lãnh nói.
Diệp Thần im lặng nhìn cô, không có nghe nói Trương gia thuộc xã hội đen a! Sau lúc cậu nhìn khuôn mặt tràn đầy anh khí của cô lại giống như cảm giác lúc đối diện với đại ca xã hội đen vậy? Nhất định do đêm nay lạnh quá, hay là do đi ra cửa không đúng cách!
“Khó trách!” Diệp Cẩn gật đầu, từ trong ba lô lấy ra thuốc khôi phục, “Nhận lấy.”
Trương Như Anh nhận thuốc, ngẩng đầu nhìn Diệp Cẩn, gật đầu nói: “Cảm tạ!”
Diệp Thần nhìn Diệp Cẩn, không sợ tiết lộ hành tung à? Người biến mất một năm đột nhiên xuất hiện chẳng lẽ không phải là giả? Hoặc là gặp nguy hiểm gì đó? Sao lại quang minh chính đại không sợ ‘người tốt’ đưa vào ‘phòng quan sát’ à?
“Tiểu Thần, về sau ít xem phim truyền hình, chỉ số thông minh sẽ bị rớt xuống âm đó.” Diệp Cẩn lo lắng xoa nhẹ đầu Diệp Thần.
Diệp Thần lấy lại tinh thần, mới phát hiện vừa rồi không cẩn thận đem lời trong lòng nói ra hết. Hắc tuyến, vì sao đi bên cạnh Diệp Cẩn, chỉ số thông minh của cậu bị thoái hóa nghiêm trọng?
“Dưới đó là người của ai?” Nói đến việc chính thì Diệp Cẩn rất nhanh trở nên nghiêm túc, ánh mắt mang theo sát khí, vài ngày trước xảy ra chuyện nổ lớn, hiện tại cả Giang Nam đều nhìn chằm chằm vào nơi này, thậm chí ngay cả căn cứ tiếp viện cũng đưa ra nhiệm vụ điều tra liên quan.
Những người này lại ở trong thời khắc nhạy cảm này, hoặc là có ý đồ khác, hoặc là thân mang nhiệm vụ. Mặc kệ là loại nào, y cũng không thể nào tin nổi. Thực lực mấy người kia mạnh nhất cũng chỉ là cấp ba, thực lực như thế đừng nói ở khu hoang dã, ở ngoại thành cũng rất nguy hiểm, như thế nào lại có thể đi vào và kiên trì ở lại khu trung tâm này, trừ khi không tính còn sống thoát ra.
“Chó Trương gia nuôi, việc này tôi sẽ giải quyết, các anh chờ một lát, tôi đi làm chuyện vẫn chưa hoàn thành.” Trương Như Anh thản nhiên nói, sự việc lần này rất lớn, thân là người của Trương gia ở Giang Nam, không có khả năng làm lơ. Cô mang theo một nhóm người nhỏ đi đến khu đất này, để điều tra xem đã xảy ra chuyện gì. Ngoại thành thất thủ, Tiếu Nam nhận nhiệm vụ này, có người nói thấy hắn đã đi vào khu vực này.
Thân là hôn thê của Tiếu Nam, Trương Như Anh không có khả năng khoanh tay đứng nhìn, chính là trăm triệu lần không nghĩ đến, bên người lại nuôi con sói. Tiêu Tuyết Lan, nửa con gái nuôi của Trương gia, sở dĩ tính là nửa, là bởi vì Tiêu Tuyết Lan là con của Tiêu Nhân chiến hữu của Trương Thiết Long cha của Trương Như Anh, sau khi vợ chồng Tiêu Nhân qua đời, Trương Thiết Long thấy Tiêu Tuyết Lan đáng thương liền đem ả về Trương gia.
“Tương ái tương sát của nhà giàu..chậc chậc…” Diệp Thần khinh thường nói, Tiêu Tuyết Lan thực không phải ngoan hiền, hơn phân nửa là thích Tiếu Nam, cảm thấy Trương Như Anh một không xinh đẹp, hai không ôn nhu, trừ bỏ gia thế không theo kịp Trương Như Anh thì ả có cái gì để chiếm lấy Tiếu Nam. Vì thế hung ác, sau đó…không có sau đó.
“A…” Đột nhiên, dưới lầu vang lên tiếng cô gái thét chói tai, ngay sau đó chính là tiếng vật thể rơi xuống đất. Vội la lên: “Ai?”
“Trương Như Anh, mày sao vẫn không bị gì?” Tiêu Tuyết Lan hét lên, thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nhìn ba người đàn ông la lên: “Chẳng lẽ các anh chưa cho cô ta thuốc an thần cùng thuốc làm tê liệt thân thể hả?” Ánh mắt phiếm hồng, mang theo huyết tinh. Thân mình Tiêu Tuyết Lan không có năng lực gì, nếu không có Trương gia che chở, làm sao có thể sống sót ở mạt thế. Dựa vào khéo miệng cùng một ít thủ đoạn nhỏ, bên người đi theo không ít dị năng giả cùng thể thuật giả.
Lần này, ba người đó là ‘thị vệ’ Tiêu Tuyết Lan nuôi bên người.
Trương Như Anh ngay cả liếc mắt nhìn Tiêu Tuyết Lan đều cảm cảm thấy lười, vài gai đất trực tiếp cắm vào tứ chi ả, ba người đàn ông khác cũng không tốt hơn bao nhiêu, trực tiếp bị gai đất ghim chặt trên sàn, co rút vài cái liền tắt thở.
“A!” Tiêu Tuyết Lan ăn đau, lớn tiếng la hét, điên cuồng mắng: “Đồ bất nam bất nữ, nếu không có Trương gia, mày là cái thá gì lại dám động thủ với tao như thế, tao nhất định phải trở về nói cho bà nội…”
Trương Như Anh đang bực bội liền bị chọc đến vui vẻ, khinh thường nói: “Bà nội? Tiêu Tuyết Lan mày là cái gì, chỉ là một người do Trương gia rảnh quá nên mới nuôi, có thể để mày chăm bà nội thì đã là xem trọng lắm rồi, mày còn tự cho mình là thanh cao?”
“Tao không tin, tao mới là cháu gái bà nội thương nhất, dáng vẻ không giống thứ bất nam bất nữ như mày, buông…” Tiêu Tuyết Lan cao giọng kêu gào, bộ dáng vô cùng kiêu ngạo. Bình thường ở Trương gia, ả không dám đối mặt với Trương Như Anh, nhưng lại không ngừng ở trong tối điều tra. Bất quá Trương Như Anh không thèm so đo, người khác của Trương gia cũng lười mở miệng. Không nghĩ đến ả lại tự cho mình là đúng, thật sự là đáng buồn lại nực cười.
“Không biết điều!” Trương Như Anh thản nhiên liếc tuyết Lan một cái, không thèm để ý ả điên cuồng la hét, gai đất trong tay trực tiếp đâm xuyên qua ngực, động tác nhanh gọn.
Diệp Thần kinh ngạc đứng ở ngoài, hiển nhiên không nghĩ đến cô ra tay nhanh như vậy, trực tiếp gϊếŧ Tiêu Tuyết Lan. Bất quá Tiêu Tuyết Lan này quả thực là cực phẩm, rõ ràng là người ngoài, lại tự cho mình là chủ nhân, buồn cười cực kỳ! Nhưng thật ra Trương Như Anh này so với tưởng tượng càng hợp với cậu hơn, nhưng mà biểu tình âm trầm đó, thứ cho kẻ bất tài này không thể chịu nổi!
Nguyên tác gì đó nhanh lui đi!