Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mạt Thế Làm Ruộng, Thiên Tai Là Kẻ Thù Lớn Nhất

Chương 91: Tối qua tuyết rơi nhiều thế này sao?!

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nhạc Niên nghe ra vấn đề: "Khoan đã, nghe ý các người, phải chăng cũng có người đã có dị năng rồi hả? Hay là nói." trên mặt hắn hơi xấu hổ: "Cả hai người các cậu đều có?"

Nếu người ta đã sớm có dị năng, mà anh ta còn thần bí hề hề lấy ra khoe khoang, thì quả là hơi ngốc nghếch.

"So với ông chủ Lục thì kém xa, có chút sức tấn công hệ hỏa, tớ chẳng có bản lĩnh gì, cũng chỉ có thể mang theo một ít đồ vật thôi." Tần Sanh vừa dứt lời, chiếc chăn trong lòng bỗng nhiên biến mất, trong tay lại xuất hiện một quả táo to đỏ. Lục Nhạc Niên đã nhiều ngày không được chạm vào trái cây, thèm đến chảy cả nước miếng.

"Cho cậu đấy!" Tần Sanh không chịu nổi bộ dạng của anh ta, trước đây Lục Nhạc Niên chỉ ăn trái cây nhập khẩu, giờ lại thèm chảy dãi vì một quả táo.

Cô che giấu dị năng tiên tri của mình, mượn không gian để hỗ trợ. So với tiên tri tương lai, không gian vẫn khiến người ta có cảm giác an toàn hơn.

Lục Nhạc Niên đón lấy xoa xoa, thậm chí không thèm rửa, đưa lên miệng cắn một miếng, hạnh phúc nheo mắt lại: "Vẫn là cậu ghê gớm! Không gian tốt thật, cất giấu chút đồ người khác cũng không biết, về già phát tài to, tôi thích nhất! So với cậu, ngọn lửa nhỏ của tôi đúng là cặn bã!"

Anh ta cắn táo, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Tiêu Ngô: "Còn cậu thì sao? Cậu có dị năng gì?"

Tiêu Ngô hoàn toàn không muốn thả hoa hồng ra lúc này, lời nói mập mờ: "Cũng chỉ là có thể khống chế thực vật một chút thôi, không tính là lợi hại."

Lục Nhạc Niên lập tức bi phẫn, hai vợ chồng này đả kích người ta quả thực không cho người ta đường sống, dị năng lợi hại như vậy mà đến miệng họ đều thành không đáng nhắc tới, khoe khoang kiểu này mới là chí mạng nhất, chẳng trách họ khinh thường cái dị năng nhỏ nhoi của anh ta!

Đêm đó, Tiêu Ngô và Tần Sanh lại bò dậy dọn tuyết hai lần, Lục Nhạc Niên ngủ như lợn chết, chẳng có chút cảm giác nào. Sáng sớm hôm sau mở mắt ra, tinh thần sảng khoái: "Mình cuối cùng cũng sống lại rồi! Ôi trước kia sao mình không phát hiện cái giường đất ở nông thôn này thoải mái thế nhỉ? Phía dưới thân mình ấm áp, thật sảng khoái!"

Trước đây anh ta cũng từng ngủ giường ấm, nhưng mỗi khi ngủ dậy miệng lưỡi khô khốc, hôm sau nhất định bị sốt, phải uống mấy ngày trà thanh hỏa mới khỏi.

Đẩy cửa nhìn ra, hắn lập tức hít một hơi khí lạnh: "Ôi! Tối qua tuyết rơi nhiều thế này sao?!"

"Vài ngày nay vẫn luôn như thế này, ban đêm phải dậy nhiều lần để quét tuyết, nếu không thì nhà sẽ không chịu nổi." Lão thái thái nhìn thấy hắn đi lên, cười ha hả nói: "Trong nồi có nước ấm, con hãy rửa mặt đi!"
« Chương TrướcChương Tiếp »