Chương 63: Đại chiến Người - Rắn

Cô cũng nói ngay thoáng vài câu, họ tất nhiên có thể ở trong không gian này mười ngày nửa tháng không thành vấn đề, chỉ là ở nhà còn có lão thái thái đang chờ họ về, không có tin tức thì sẽ làm lão nhân gia lo lắng.

Hai người không biết đã ở trong không gian ẩn giấu bao lâu, bỗng nhiên nghe được tiếng sấm cuồn cuộn, Tần Sanh kinh ngạc ngồi thẳng người: "Đây là tiếng sét ở đâu vậy? Hay là bên ngoài có động tĩnh mà trong không gian này cũng có thể nghe được?"

Tiêu Ngô lắng nghe cẩn thận một lúc, vẻ mặt nghiêm trọng: "Không phải, đây không phải tiếng sấm! Đây là tiếng súng!"

Trên núi tại sao lại bỗng vang lên tiếng súng? Rốt cuộc là ai vào núi? Nghe tiếng súng dày đặc động tĩnh, những người vào núi chẳng phải chỉ có một hai người!

Con bạch mãng xà nôn nóng bất an quấn quanh chiếc xe bán tải một vòng một vòng, nó vẫn chưa từ bỏ ý định đưa hai con mồi chạy trốn trở lại, nhưng đã bị hồi lâu mà vẫn không thấy hai con mồi đó xuất hiện trở lại. Đang lúc tức giận thì bỗng nó bắt được một tia động tĩnh nhỏ.

Nó dừng lại hành vi đi đi lại lại ngu xuẩn, ngẩng đầu lên, đồng tử xà lạnh lẽo nhìn chằm chằm về phía nơi phát ra động tĩnh.

Ở đó, nó đã nhận ra được hơi thở đầy hương vị tươi sống! Có con mồi mới tự đưa đến cửa!

Xột xoạt, từ tầm tầm cỏ rậm hoang dại, một nhóm người mặc quần áo mầu mè, đầu đội mũ rơm được tạo thành từ cỏ dại và lá cây, súng ống trên người, từ từ lộ diện. Nhìn qua, họ không giống như người Hoa, trên người mang đặc điểm riêng của người Âu Mỹ, và tỏ ra cực kỳ cảnh giác.

Một con mồi mới xuất hiện! Khi nhìn thấy nhóm người này, con bạch mãng xà phía trước lập tức lao tới nhanh như chớp, không đợi những người phía sau kịp phản ứng hay tự vệ, nó đã trực tiếp cấu xé nuốt chửng một người ngay trước mặt bằng miệng rộng lớn đầy máu me.

Phía sau những người kia lập tức nổ súng đánh trả, tiếng súng dày đặc vang lên thành một khối, âm thanh mà ban đầu Tần Sanh nghĩ là sấm sét.

Con bạch mãng xà to lớn ngậm một người trong miệng, phần thân còn lại ngoài miệng đang giãy giụa dữ dội. Những viên đạn bắn trúng nó dường như chỉ va đập vào vảy ánh bóng loáng lỳ trên người mà không tạo được bất cứ tác động nào, chúng bật ngược trở lại đất.

Cuộc tấn công này dường như chỉ khiến con rắn hổ mây ngứa ngáy chút ít mà không hề để tâm. Người đầu tiên bị nó nuốt chửng ngay lập tức. Con rắn hung tợn này lại nhằm vào những người còn lại. Hai con mồi phía trước vừa chạy tới thì lập tức bị nó tập trung tấn công, không chờ đợi gì thêm.

Thấy con rắn khổng lồ này hoàn toàn không sợ đạn, những người còn lại tâm sinh khϊếp sợ, miệng lẩm bẩm thứ tiếng gì đó bằng ngôn ngữ mẹ đẻ của họ rồi tứ tán chạy tán loạn.

Ánh mắt của con rắn hung tợn dần hiện lên vẻ khinh thường loài người, đuôi hùng hậu quét mạnh, cơ thể lao vυ"t tới nhằm vào mục tiêu đã được khóa chặt.

Cuộc chiến giữa con người và con rắn, một khi xảy ra thì sẽ nổ ra ngay lập tức.

Trong không gian, hai vợ chồng có vẻ nghiêm trọng khi nghe tiếng động bên ngoài. Ban đầu còn có tiếng súng liên hồi, nhưng chỉ một lúc sau đã yên tĩnh trở lại. Hai người nhìn nhau, không biết rằng cuối cùng con người hay con rắn đã thắng, nhưng dù là bên nào chiến thắng, hai người họ cũng không thể đi ra ngoài ngay lập tức.

Con rắn thấy bọn hon sẽ không bỏ qua cho bọn họ, còn người thì thấy bọn họ xuất hiện đột ngột sẽ nghĩ thế nào?

Một lúc sau, "Oanh" một tiếng vang lớn, đất rung núi chuyển.

"Nổ mạnh?" Tiêu Ngô có vẻ nghiêm trọng: "Những người này rốt cuộc đang làm gì vậy? Mang theo nhiều vũ khí như thế?"

"Ra ngoài xem thì sẽ biết chứ?" Tần Sanh cảm thấy bên ngoài hẳn không có nguy hiểm lớn, vậy mà có vụ nổ kịch liệt như vậy, chỉ sợ nếu khoảng cách gần hơn một chút thì tất cả đều sẽ thành tro bụi.

Hai vợ chồng thận trọng bước ra khỏi không gian, chuẩn bị sẵn sàng lập tức trốn vào nếu có điều gì không ổn.