"Còn muốn xin chỉ thị từ cấp trên." Triệu Hoa Hồng dùng ngón tay gãi gãi mặt, cười có điểm ngượng ngùng: "Sau đó, em có thể sẽ cùng họ rời đi! Lúc đầu còn tưởng ở đây tiếp tục làm phiền các người đấy, nhưng giờ đây đại khái là không thể nào rồi. Tuy nhiên, vì chị Tần em vẫn có thể làm một chút việc, em vẫn rất vui."
Hơn nữa, bị quốc gia nuôi dưỡng cũng không phải là điều gì xấu đâu, tuy không tự do lắm nhưng ít ra vẫn an toàn phải không? Nàng sẽ không lại giống như kiếp trước thiếu ăn thiếu mặc rồi cuối cùng chết thảm ở một góc khuất không ai hay biết nữa. Đời này nàng còn có thể cứu sống được không ít người đấy!
Triệu Hoa Hồng tiến lên ôm Tần Sanh: "Chị Tần, em vẫn nhớ rõ lời chị nói, bất kể hiện thực thế nào, chúng ta trong lòng không thể mất đi điểm mấu chốt. Nếu liền điểm mấu chốt đó cũng không có, dù tồn tại thì cũng chẳng khác gì xác không hồn phải không?"
Từ lúc ấy, Triệu Hoa Hồng lâu lâu cũng có tính toán, điểm mấu chốt của nàng là gì đây? Nàng muốn cho những người hiền lành được sống sót, không để xã hội trở nên quá tồi tệ, hy vọng mọi người ở thời mạt thế cũng có thể sống sót, dù sẽ rất vất vả.
Tần Sanh cũng ôm lấy Triệu Hoa Hồng: "Hãy làm theo suy nghĩ của chính mình đi! Mỗi người đều phải chịu trách nhiệm cho ý nghĩ và hành động của mình, nhưng nếu không thể tự chủ được bất cứ điều gì, thì cuộc sống còn gì vui nữa? Trời cao lúc nào cũng chiếu cố người lành, em sẽ được phước báo."
Triệu Hoa Hồng cười rất đẹp, cực kỳ giống hoa hồng đang nở dưới ánh mặt trời rực rỡ.
Công an đến nhà Tiêu Ngô hai lần, gia đình Tiêu không thể tránh khỏi trở thành tâm điểm chú ý của trại. Suy xét kỹ, Tiêu Ngô và Tần Sanh quyết định lan truyền câu chuyện kỳ lạ về sự trọng sinh của Triệu Hoa Hồng cho những người khác trong trại, rằng nhờ sự giúp đỡ từ cô bé này mà họ có thể tránh được một kiếp nạn và hoàn thành nhiều việc quan trọng trong thời kỳ tận thế.
Thậm chí liền vắc-xin phòng dịch bệnh đó, cũng ít nhiều nhờ ý kiến quý báu của nàng mà mới có thể nhanh chóng được sản xuất ra, bằng không thì không biết sẽ có bao nhiêu người chết.
Họ làm như vậy với mục đích rất đơn giản, xem như một loại dân ý chiêu dụ khác, xung quanh Tiêu gia trại có bao nhiêu người nhờ dự đoán mà được bảo vệ tính mạng, dù miệng không nói ra nhưng trong lòng đều cảm kích Triệu Hoa Hồng. Dân ý không thể trái, nếu một ngày nào đó có người trên đó có ý định khác đối với Triệu Hoa Hồng, cũng phải cân nhắc hậu quả khi gây ra sự phẫn nộ trong dân chúng.
Đây là việc duy nhất họ có thể làm cho Triệu Hoa Hồng trong lúc này.
Việc xây dựng lén lút đập chứa nước của Tiêu gia trại đã thành công dồn nước, gia đình Tiêu Ngô một lần nữa thay mái ngói trên mái nhà, kế hoạch xây nhà ấm cũng mới chỉ dừng ở hình thức ban đầu, điều này cho thấy tình trạng khô hạn ngày càng trầm trọng.
"Những nơi tốt trong thành đã cạn nước rồi." Lão trại trưởng đi họp ở trấn về, ngậm túi thuốc lá ngồi xổm dưới gốc cây lớn ở đầu làng tán gẫu với mọi người: "Nghe nói nguồn nước ở nhà máy nước đã cạn khô, khi nước máy bị cắt, những người ở nhà cao tầng trong thành liền hết nước dùng. Nghe đâu mấy ngày nay giá thùng nước đã tăng lên đến vài lần rồi."
"Chỉ dựa vào thùng nước thì cũng chỉ đủ dùng trong vài ngày thôi, trong thành có nhiều người như vậy!" Mấy ông lão nông dân ngồi xổm cùng nhau thở dài than trời: "Vẫn may Tiêu gia trại chúng ta tốt hơn, dù hạn hán vẫn còn có mấy cái giếng cũ, trên núi còn có vài nguồn nước nhỏ phân bố, tổng sẽ không đến nỗi khát đến chết người."
"Tôi nghe ý tứ từ trên là tính động viên một số người thành phố đến sinh sống ở nông thôn đấy." Lão trại trưởng nói ra điều kinh người: "Vẫn có vài nơi không thiếu nước, nếu phân một nhóm người đến ở, cũng có thể giảm bớt áp lực sử dụng nước trong thành phố."
"Bỏ phố về quê à?" Mấy ông cụ già liền không vui: "Họ đến có thể làm gì? Không có nhà ở chỗ nào, cũng không biết làm gì để sống, chẳng lẽ bảo chúng ta phí công nuôi dưỡng họ à?"