Tần Sanh bỗng nhiên nảy ra ý tưởng: "Trong các tác phẩm văn học viễn tưởng về tận thế của người ta, những kẻ có dị năng thuộc hệ thực vật đều có thể thao túng cây cối. Anh hẳn là kẻ có dị năng thuộc hệ thực vật đúng không? Vậy anh cầm rìu chẻ củi để mở đường làm gì, chỉ cần ra lệnh cho chúng nó rút lui, nhường đường ra không phải được rồi sao?"
Tiêu Ngô nghĩ nghĩ, cảm thấy thử một lần cũng không tồi, biết đâu được có thể thực hiện?
Sau đó liền nhìn thấy một dây leo xanh đậm từ trong lòng bàn tay anh nhanh chóng xông ra, trên đó trải rộng những chiếc lá xanh biếc và gai nhọn, theo sát từng nụ hoa toát ra, biến thành những đóa hồng nở rộ, đóa cao nhất còn tiến đến đỉnh đầu Tiêu Ngô, ngượng ngùng cọ cọ.
Đối với hành động làm nũng giống như của hoa hồng, gương mặt cao lãnh của Tiêu Ngô không hề dao động.
Tần Sanh lại có chút muốn cười, và cô cũng thật sự cười lên: "Hoa hồng này giống như có ý thức ấy! Rất đáng yêu!"
Tiêu Ngô dùng ngón tay chọc chọc đóa hồng kiêu kỳ, vẻ mặt thâm trầm: "Ý tưởng của cô lúc nãy hình như sai rồi, năng lực của tôi chỉ có liên quan đến nó thôi, đối với những thực vật khác cũng chẳng làm được cái gì." Cho nên muốn rống lên như hổ để ra lệnh cho thực vật rút lui, căn bản không có khả năng.
Cây hoa hồng ngượng ngùng vòng quanh bờ vai của hắn, phàn viện đi lên, rất cẩn thận thu liễm gai ngược để tránh làm thương đến chủ nhân, sau đó thật hào hứng chiếm cứ điểm cao, ở trên đầu Tiêu Ngô qua lại lắc lư, thoạt nhìn tựa như một người bạn lâu năm ở bên trái mong đợi.
Tần Sanh đã cười đau cả bụng, vẻ mặt cao lãnh của Tiêu Ngô với những đóa hoa hồng đỏ nở khắp trên người và trên đầu trông quá khôi hài: "Ngươi, một gốc cây này, so được với nhiều loại thực vật khác hơn nhiều, ngươi xem ai gia, thực vật mà có thể hoạt bát như vậy!"
Tiêu Ngô duỗi tay túm những đóa hoa hồng trên đầu xuống, nó còn không vui, vặn vẹo, lại bò lên lần nữa, chỉ nhận chuẩn nơi có tầm nhìn rộng lớn nhất này.
Tiêu Ngô lau mặt, đơn giản tự buông xuôi, dù sao ở trên núi cũng không có ai khác nhìn thấy. Huống hồ đứa trẻ này cùng hắn hòa hợp nhất thể, bản chất cũng không kém gì đứa con của hắn là mấy, hắn vẫn có chút chiều chuộng, sủng ái.
Tất nhiên, chỉ là một chút xíu như vậy thôi! Thật đấy! Tiêu tiên sinh ương bướng không chịu thừa nhận tình cảm nhỏ bé của chính mình.
Hoa hồng thoải mái ngốc trên đỉnh đầu Tiêu Ngô chơi trong chốc lát, tựa hồ hiểu rằng mình được gọi ra để thực hiện sứ mệnh, quơ quơ chiếc vương miện hoa xinh đẹp, hoa hồng phóng lên trời, rải rác cánh hoa bay lả tả, bén rễ nảy mầm, rất nhanh chóng biến thành từng cây hoa hồng non nớt. Dây leo vặn vẹo bò lên trên thảm thực vật tươi tốt, như quấn quanh trên cây tơ hồng to lớn, rút ra chất dinh dưỡng từ các loài thực vật khác, tựa như ma cà rồng hút máu giữa các loài thực vật.
Tiêu Ngô cùng Tần Sanh nhìn chằm chằm, không chớp mắt, đến nỗi quên cả thở.
Từng khóm to lớn hoa hồng tươi tốt mọc lên, những bụi cây cỏ dại vốn kiêu ngạo trong khoảng thời gian ngắn đã mất đi phần lớn sinh lực, bị biến thành hàng rào bởi những đóa hoa hồng kiêu hãnh. Hàng rào hoa hồng xinh đẹp nở khắp nơi chậm rãi uốn cong, tạo cho chủ nhân một lối đi nhỏ chỉ vừa đủ cho một người đi qua.
"Trời ơi!" Tần Sanh lấy một bàn tay bưng kín miệng, đôi mắt đầy vẻ khϊếp sợ: "Cậu còn cần điều khiển các loài thực vật khác làm gì? Với hoa hồng, cậu chính là vua của các loài thực vật!" Nếu một ngày nào đó Tiêu Ngô thực sự có thể điều khiển các loài thực vật khác, e rằng những đóa hoa hồng bá đạo này còn sẽ ghen tị, trực tiếp nuốt chửng đối phương.
Trên khuôn mặt luôn lạnh lùng của Tiêu Ngô cũng lộ ra biểu cảm ngơ ngác, đóa hoa hồng to nhất trên đầu cọ cọ vào mặt cậu, giống như một đứa trẻ đang cầu xin được khen ngợi.
Cậu đờ đẫn vươn tay gãi gãi cằm hoa, nếu hoa hồng cũng có cằm.
Nhưng rõ ràng Hoa Hồng rất hài lòng với phần thưởng, lại quay trở về đỉnh đầu cậu, đắc ý đung đưa chiếc vương miện hoa to lớn.