Tiêu Ngô khẽ cười không thành tiếng, đối diện với Lục Nhạc Niên lại nháy mắt.
"Chà! Tớ thật là giao hữu vô ý, kết giao với hai người các cậu để làm những việc xấu xa! Lúc nháo ly hôn muốn chết muốn sống thì lôi kéo tớ làm người trung gian, hòa giải xong lại bắt đầu kết hợp lại đánh úp tớ một cú!"
"Biết làm sao được." Tiêu Ngô chính xác bổ sung: "Ai bảo cậu là cẩu độc thân."
Lục Nhạc Niên gần như hộc máu mà chết.
"Nhưng mà ý tưởng này của cậu cũng không tồi, nếu Tiêu gia trại thật sự có thể được đưa vào khu an toàn, dù chỉ là tiếp giáp thôi, cũng đem lại lợi ích không nhỏ cho chúng ta."
Sau khi đùa giỡn, Tiêu Ngô nghiêm túc nói: "Cậu làm rất tốt."
"Vậy tớ yên tâm rồi!" Bên kia Lục Nhạc Niên rõ ràng nhẹ nhõm hẳn, việc chọc cười nhau giữa bạn bè là phương thức rất tốt để giảm bớt áp lực: "Không nói dối cậu, sau khi đưa ra quyết định đó, vài đêm nằm mơ tớ đều thấy hai người chúng mày đuổi gϊếŧ tao!"
Sau khi cúp điện thoại, Triệu Hoa Hồng vẫn luôn không dám xen vào, khó kìm nén kích động nhảy dựng lên: "Nếu quốc gia có thể xây dựng khu an toàn ở gần đây, vậy thật tốt quá!" Những khu an toàn đó đều được trang bị quân đội, khu vực xung quanh cũng có thể trở nên an toàn hơn nhiều.
Thử nghĩ xem, gần đây có quân đội đóng quân, có ai gan hùm mật gấu dám gây chuyện ở gần đó chứ?
"Đừng vui mừng quá sớm, Lục Nhạc Niên cũng chỉ đề xuất một chút, cuối cùng có được chấp thuận hay không còn phải xem cấp trên quyết định." Tần Sanh thực ra cũng rất vui, nhưng trước khi mọi chuyện chưa hoàn toàn xác nhận, vẫn không nên ôm hy vọng quá lớn, vạn nhất thất bại thì cảm giác đó quá khó chịu: "Nhưng với việc anh ta nhắc đến như vậy, nếu quốc gia thực sự cân nhắc xây dựng khu an toàn, hy vọng ở phía chúng ta sẽ lớn hơn một chút."
"Tôi cảm thấy tỷ lệ thành công vẫn rất lớn!" Triệu Hoa Hồng lạc quan nói: "Nơi này tuy hẻo lánh, nhưng hẻo lánh có cái lợi của hẻo lánh! Thảm thực vật tươi tốt, nguồn nước dồi dào, đến lúc hạn hán kéo dài, thiếu nước, những ưu điểm của nơi này sẽ bộc lộ ra! Người cấp trên cũng không ngốc, chuyện này nếu chưa biết thì thôi, nhưng nếu đã biết, làm sao có thể bỏ lỡ!"
Việc cô ấy chọn cách ôm đùi sau khi trọng sinh quay lại quả thật là đúng đắn!
Nhưng tâm trạng tốt đẹp này, khi đối diện với ánh mặt trời nóng rực bên ngoài, lập tức bị bốc hơi đến không còn chút tích gì.
"Mặt trời nóng như thế này, tưới ruộng cũng không dám tưới giữa trưa." Tần Sanh thở dài, lấy ra từ tủ lạnh ba cây kem đậu xanh để chia, mình cắn một miếng, đầy miệng lạnh căm, tất cả đều là hương vị đậu xanh, trong nháy mắt giật mình: "Đến lượt nhà chúng ta tưới ruộng phải đợi đến tối đi?"
"Ông Hai nói, đến lượt nhà chúng ta ít nhất cũng phải đến 8 giờ tối." Tiêu Ngô trước kia không thích ăn uống đồ lạnh, cảm thấy làm tổn hại hình tượng, nhưng nóng tàn nhẫn cũng bắt đầu xem nhẹ hình tượng cá nhân: "Trong nhà không phải có đèn pin sao? Nạp đầy điện, buổi tối dùng tốt."
"Mới mấy ngày mà tưới ruộng đã rót đến vài lượt." Tần Sanh thở dài, trừ lúc chính ngọ ra, máy bơm nước gần như không ngừng hoạt động một khắc nào, cuối cùng một hộ nhà tưới xong rồi, hộ nhà đầu tiên lại xếp hàng lên, cứ thế xoay vòng, căn bản không có lúc nào dừng lại.
Dù vậy, trong đất, những mầm bắp vẫn một bộ dạng èo uột, nếu không phải tưới nước cả ngày lẫn đêm, chắc đã sớm chết khô.
Để lại Triệu Hoa Hồng trông nhà, Tần Sanh và Tiêu Ngô đội mũ rơm ra cửa, như thường lệ đi xem tình hình ngoài ruộng nhà mình.
"Ông Hai, vội vàng đi đâu thế?" Tiêu Ngô lấy thuốc lá ra từ trong túi, tiện tay đưa một điếu cho cụ già canh máy bơm nước bên kia: "Hút một điếu nhé? Chờ tưới xong vòng này, có thể nghỉ ngơi một chút chứ?"
Ông Hai nhận lấy, tự mình châm lửa: "Cũng được! Qua vòng này, mầm bắp cũng hơi lớn, khả năng chống hạn có thể mạnh hơn một chút, sẽ không cần tưới nước liên tục như vậy nữa. Gần đây mực nước sông này cũng giảm xuống không ít, trang trại chúng ta may mắn ở thượng nguồn, nước còn đủ dùng, tôi nghe nói có vài nơi ở hạ nguồn đã đứt nước, chỉ vì tưới ruộng mà đã có người bắt đầu động thủ."