Chương 32: Biết đâu anh ta mong cả trại đều nhiễm căn bệnh đó

Tiêu Bình Đô là một nhân vật nổi tiếng khác trong trại này, đáng tiếc cách thức nổi tiếng không mấy sáng sủa. Ở bên ngoài, hắn pha trộn với một số kẻ không đứng đắn, đến già đầu rồi mà vẫn còn đòi tiền cha mẹ trong nhà. Vợ hắn nguyên bản nuôi vịt ở quê nhà, số tiền kiếm được cơ bản cũng đều gửi về trợ cấp cho chồng, kết quả sau này mới biết, hắn lấy tiền của cha mẹ và vợ, rồi ở bên ngoài lại nuôi một người tình nhỏ.

Dưới cơn giận dữ, vợ hắn đã ly hôn và bỏ đi, chỉ để lại đứa cháu gái nhỏ Niếp Niếp cho hai vợ chồng già. Mấy năm nay Bình Đô cũng chưa trở về một lần, hai vợ chồng già cũng đã tuyệt vọng, coi như không có đứa con trai này, tận tâm tận lực chăm sóc cháu gái.

Chuyện nhà Tiêu Đoàn Kết có người có thể bị bệnh, dân trong trại đều nghe nói, mẹ Bình Đô cũng dặn dò cháu gái nhỏ tránh xa người nhà họ, nhưng chỉ một mình Niếp Niếp nghe lời cũng vô ích. Con trai Tiêu Đoàn Kết ra ngoài chơi, thấy bên ngoài có bạn nhỏ tự nhiên muốn tới gần, tính tình hắn còn bá đạo, không những cướp đồ ăn vặt trong tay Niếp Niếp mà còn đẩy ngã cô bé.

Lúc này những đứa trẻ khác không làm ngơ, chúng là bạn chơi cùng nhau với Niếp Niếp, đứa mới tới này dám bắt nạt người! Một đám trẻ xông lên đánh thành một đống, áo sơ mi dài tay của con trai Đoàn Kết đã bị xé rách, lộ ra thân thể tràn đầy những chấm đỏ phù bệnh.

Ban đầu mọi người chỉ nghi ngờ nhà họ giấu giếm bệnh tình, như thế này thật tốt, hoàn toàn chứng thực!

Niếp Niếp chính là con ngươi trong mắt, mệnh căn tử của hai vợ chồng già, mẹ Bình Đô tức giận sôi máu, lôi kéo con gái và tìm đến Tiêu Đoàn Kết để tính sổ.

Con trai hoàn toàn bại lộ, Tiêu Đoàn Kết thật sự hết đường chối cãi, bị mẹ Bình Đô chỉ vào mũi mắng chửi đến nỗi mặt lúc trắng lúc xanh, cũng không dám phản bác gì, bên cạnh còn có lão trại chủ đang nhìn. Giấu giếm bệnh tình vốn đã rất quá đáng, nếu hắn còn dám nói gì, lão trại chủ tuyệt đối không tha cho nhà họ!

Nhà Tiêu Ngô đóng chặt cửa lớn, Tần Sanh qua khe cửa nhìn một hồi tuồng xuất sắc, liên tục lắc đầu: "Con sinh bệnh không nghĩ cách tìm bác sĩ hỏi thuốc, che che giấu giấu có tác dụng gì? Thật không rõ người này rốt cuộc đang nghĩ gì." "Bệnh viện cũng chưa có biện pháp điều trị cụ thể!" Tiêu Ngô thực ra hiểu vài phần tâm tư của Tiêu Đoàn Kết: "Đưa đi bệnh viện cũng chữa không khỏi, còn phải tốn phí nằm viện, phí điều trị, anh ta tiếc tiền." Vậy cứ để trong nhà mãi sao? Tần Sanh cảm thấy không thể hiểu nổi mạch suy nghĩ của người này: "Hay là đứa trẻ đó không phải con ruột của anh ta?" Đối mặt với đứa con ruột bị bệnh mà vẫn có thể nhẫn tâm, phải tàn nhẫn đến mức nào! "Ban đầu anh ta đã tính đến đây ư?" Triệu Hoa Hồng lại chú ý đến điểm khác, tức giận nói: "Căn bệnh đó là bệnh lây nhiễm, ai biết trên người anh ta có mang mầm bệnh không, không chịu ở yên trong nhà còn muốn đi khắp nơi, rõ ràng là có tâm địa bất lương!" Đây chẳng phải là điển hình của thái độ "Tôi không được tốt, cũng không để người khác tốt" sao? Biết đâu anh ta mong cả trại đều nhiễm căn bệnh đó, cùng chung cảnh ngộ với anh ta! Vào giờ ăn trưa, Tiêu Chí Quân mang đến tin tức mới nhất cho họ. "Trại quyết định chuyển cả nhà họ sang bên khu nhà cũ." Tiêu Chí Quân bưng một bát mì sợi hai mặt, húp sột sột, nói lí nhí trong miệng: "Coi như đã cách ly họ." Khu nhà cũ nằm ở vị trí hạ du của Tiêu gia trại, trên mảnh đất ven sông, cách trại hơn một trăm mét, lại có con sông ngăn cách, quả thực chính là một khu cách ly tự nhiên. "Thật là không tra không biết, nhà họ trừ mẹ Đoàn Kết, những người khác đều nhiễm bệnh!" Tiêu Chí Quân nghĩ lại mà sợ, họ là hàng xóm mà: "Nếu không phát hiện sớm, biết đâu ngày nào đó nhà chúng ta cũng bị lây!" "Chẳng phải nói căn bệnh đó không gây chết người sao?" Sau khi Tiêu Chí Quân đi, Tần Sanh hỏi: "Thuốc men hiệu quả và phương pháp điều trị sớm muộn gì cũng có, bệnh này chỉ cần không nguy hiểm đến tính mạng thì không cần thiết quá hoảng sợ chứ?" Chẳng phải nó cũng giống như cúm mùa nghiêm trọng sao?