Chương 240: Thứ này rất hung dữ, dám chủ động tấn công con người

Tần Sanh cũng nhận ra sự hung dữ của đàn cá dưới nước: "Chẳng lẽ những con cá này cũng biến dị? À phải rồi, anh nhắc đến sông ngầm, anh nghĩ những con cá quái này có liên quan đến sông ngầm sao?"

Trong sông ngầm có quái vật, điều này đã có từ trước tận thế. Họ luôn cẩn thận tránh xa con sông quỷ dị đó vì cảm thấy quá nguy hiểm. "Đúng vậy! Loại cá quái này sống lâu trong môi trường tối tăm nên mắt mới thoái hóa. Sông ngầm vốn là mạch nước ngầm, tối om không thấy ánh sáng, hoàn toàn phù hợp với điểm này!"

Nếu là sinh vật từ sông ngầm, thì không lạ gì chúng hung tàn như vậy!

"Lạ thật!" Tiêu Chí Quân đứng bên bờ, gãi đầu. "Tôi hoa mắt hay sao ấy? Vừa nãy như thấy có gì đó nhô lên khỏi mặt nước, sao chớp mắt đã biến mất rồi?"

Nghe vậy, Tiêu Ngô trầm ngâm một lúc, rồi nhặt một con cá kỳ dị khác, bảo mọi người tránh ra và ném nó xuống nước.

Đàn cá dữ không chút do dự xông lên cắn xé, chẳng màng rằng con cá kia vừa mới đây còn là đồng loại của chúng.

Lần này, anh ta chú ý quan sát kỹ. Ngay khi đàn cá quái vây quanh cắn xé đồng loại, một vật thon dài từ đáy nước âm thầm nổi lên. Nó di chuyển rất nhanh, màu sắc nhạt nhòa, thân hình dài uốn lượn, gần như hòa làm một với gợn sóng trên mặt nước, ngụy trang cực kỳ khéo léo.

Tiêu Ngô nắm lấy cây xiên cá bên cạnh, nhắm chuẩn vị trí và đâm mạnh xuống.

"Bụp!" Bọt nước bắn tung tóe.

Tuy nhiên, con quái vật dạng sợi không bị trúng đòn chí mạng. Thân hình thon dài của nó nhanh chóng cuốn quanh cây xiên, cái đầu hình thoi ngẩng lên, đột ngột phóng vọt về phía mặt Tiêu Ngô.

Đúng lúc đó, khi con quái vật như một sợi dây mỏng lao đến với tốc độ nhanh như chớp, một cái đầu nhỏ màu trắng đột nhiên xuất hiện bên cạnh đầu và vai của Tiêu Ngô, cái mỏ dẹt há ra và chụp ngay lấy nó.

Cảm giác như thể con quái vật này từ trong nước đột ngột nhảy lên, mục đích là tự đưa mình vào miệng con vật mỏ dẹt này vậy.

Ngỗng đại ca ngậm lấy cái đầu hình thoi, con quái vật tất nhiên không chịu đầu hàng dễ dàng như vậy. Thân hình thon dài của nó linh hoạt cuốn lên, trói chặt mỏ ngỗng trắng, như thể nói: "Mày cắn tao hả? Tao sẽ bịt kín mỏ mày lại, xem mày còn làm được gì nữa!"

Là bá chủ của Tiêu gia trại, con ngỗng trắng khi nào chịu sự khıêυ khí©h như vậy? Nó tức giận, từ trên người Tiêu Ngô bay xuống đất, dùng mỏ dẹt mài trên đá. Cái mỏ của nó có thể đυ.c thủng lớp băng dày vào mùa đông, mài vài cái không hề hấn gì, nhưng con quái vật kia đang dùng thân thể bằng máu thịt để cọ xát trên đá, xem ai chịu không nổi trước!

Những người khác đều xúm lại, nhìn thứ quấn quanh mỏ ngỗng trắng và tấm tắc kinh ngạc: "Cái thứ gì đây? Trông như một sợi dây vậy, khó trách chúng ta không phát hiện ra trong nước!"

"Đây chính là thứ tôi nhìn thấy lúc nãy!" Tiêu Chí Quân chợt hiểu ra, nhìn nó trông như vậy nên không khó hiểu khi chỉ trong chớp mắt đã không thấy nữa: "Thứ này rất hung dữ, dám chủ động tấn công con người."

Nếu không phải con ngỗng trắng bất ngờ xuất hiện và đớp một miếng, có lẽ Tiêu Ngô đã thực sự bị trúng đòn! Thật nguy hiểm làm sao!

"Anh tưởng tôi không đề phòng sao?" Tiêu Ngô lườm anh một cái, anh đâu phải kẻ liều lĩnh không chuẩn bị gì mà đột ngột ra tay? Dây hoa hồng đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ là không ngờ lại bị một con ngỗng phá ngang.

Một con gà trống sặc sỡ xòe cánh bay đến, mỏ nhọn không chút do dự mổ vào sợi dây đen đang quấn quanh mỏ ngỗng trắng. Lần này, con quái vật dây đen đau đớn đến nỗi đuôi cuộn tròn lại, thân hình vốn trói chặt mỏ ngỗng bỗng nhiên nới lỏng.

Con ngỗng lớn nhân cơ hội này vung đầu, giũ con quái vật có thân hình như sợi dây đen ra, miệng vẫn ngậm chặt cái đầu hình thoi không chịu buông, thứ này ngon lắm! Nó không muốn buông ra!