Chương 13: Nhà của anh đẹp quá!

Chiếc xe bán tải đi dọc theo con đường núi quanh co uốn lượn, tiến vào cổng làng. Mấy ông lão đang ngồi hóng mát dưới gốc cây cổ thụ đầu làng tò mò nhìn lại đây.

“Chú ba! Anh Hai! Các ông đều ở đây nghỉ ngơi mát mẻ thế nhỉ?”

Lão thái thái vui vẻ bước xuống xe. Từ thành phố lớn nơi con trai làm việc về quê, tự lái xe suốt một ngày một đêm, mặc dù đã dừng lại nghỉ ngơi nhiều lần trên đường, nhưng lão thái thái vẫn còn ám ảnh về việc đi xe, vừa đến cổng làng đã giục con trai dừng xe để bà tự đi bộ về nhà.

“Đây không phải là mẹ của Tiểu Ngũ sao?” Mấy ông lão hóng mát nhận ra lão thái thái: “À, là vì chuyện Quân Tử kết hôn mà về à?”

Tiêu Ngô và Tần Sanh cũng xuống xe. Ông chú Ba và chú Hai gọi cháu trai cháu dâu một lượt.

Tiêu Ngô mở hộp thuốc lá, mời mọi người hút. Mấy ông lão đều vui vẻ nhận thuốc. Tiêu Ngô là người trẻ tuổi triển vọng nhất làng, không chỉ được các bậc đàn em noi gương học tập, mà còn là đề tài khoe khoang của các ông lão khi ra ngoài. Họ luôn đối xử rất thân thiện với anh.

“Về nhà tốt rồi! Về nhà tốt rồi!” Ông chú Ba cầm điếu thuốc nhưng không hút, kẹp ở tai: “Đừng đứng đây tán dóc nữa, đi xe cả ngày rồi, về nhà nghỉ ngơi đi thôi!”

Chờ Tiêu Ngô lái xe rời đi, mấy người lại bắt đầu thì thầm: “Vợ của Tiểu Ngũ chúng ta đều biết, cô gái kia là ai vậy? Sao lại đi cùng họ?”

Nhà cũ của Tiêu Ngô đã được xây dựng lại từ khi anh kết hôn. Ngôi nhà được xây bằng gạch đá xanh, khang trang, rộng rãi và sáng sủa. Bên ngoài còn có một khoảng sân khá rộng, trong sân trồng nhiều cây ăn quả. Lúc này cây táo đang nở hoa, vừa bước vào cổng chính đã cảm nhận được hương thơm ngọt ngào.

“Nhà của anh đẹp quá!” Triệu Hoa Hồng vừa nhìn thấy đã thốt lên đầy ngưỡng mộ: “Sân rộng thế này, lại còn có cây ăn quả nữa! Trồng thêm một vườn rau nữa là đủ cho cả nhà ăn!”

Cần phải biết rằng trong mạt thế, rau quả còn quý giá hơn cả lương thực. Để no bụng, hầu hết diện tích đất đều được sử dụng để trồng lương thực. Rau quả cần nước tưới nên càng quý giá hơn, sau vài năm mạt thế, thức ăn càng trở nên khan hiếm. khi trở về nhà, một số người thường bắt đầu công việc bằng việc quét dọn và vệ sinh. Trong sân có giếng nước, được trang bị bơm để lấy nước. Chỉ cần ấn nút, một lu nước đầy ắp sẽ được lấy lên. Một số người khác thì vội vàng lau chùi cửa sổ, quét dọn rác thải, khuôn mặt rạng rỡ thể hiện niềm vui sướиɠ. Tiêu Chí Quân, anh họ của Tiêu Ngô, cũng mang theo vợ đến chơi.

“Ta liền nghe người trong thôn nói các người đã trở lại.” Tiêu Chí Quân lớn lên lại cao lại tráng, gặp người ba phần cười, vừa thấy bọn họ ở quét tước vệ sinh, lập tức vãn tay áo đi lên hỗ trợ:

“Chuyện này giao cho đàn ông con trai chúng tôi, Sanh Sanh a, em liền cùng với chị dâu ngồi một bên trò chuyện đi.”

Tần Sanh từ xa đã nhìn thấy Tiêu Chí Quân cùng một người phụ nữ bước vào. Người phụ nữ này có vóc dáng không cao nhưng rất thon thả, trang phục lộng lẫy, thoạt nhìn đã biết là một cô nương xinh đẹp.

Nàng rửa tay, lấy đồ ăn vặt ra mời: "Chị dâu ngồi đây, bọn họ đang quét dọn vệ sinh bên kia, hơi bụi bặm một chút!"

Cô gái thực hay nói: “Em là Sanh Sanh đúng chứ? Chị nghe Quân Tử không ngừng một lần nói đến mọi người. Chị gọi là Trương Thải Vân, quê quán là X tỉnh bên kia, nhưng mà chị là người dân tộc Hán.”

“X tỉnh a, nghe nói bên kia các cô nương đều đặc biệt giỏi ca múa, xem người chị dâu này dáng người liền biết, nếu nhảy múa nhất định rất đẹp!”

Tần Sanh đối với tỉnh lớn nhất ấn tượng sâu sắc nhất chính là dưa Hami cùng quả nho, sau đó chính là nhóm ca múa tài năng "Tiểu Hỏa Nương": "Anh họ đây là đi rồi cái gì cứt chó vận, có thể khiến ảnh gặp gỡ người mỹ nữ như vậy."

Lời khen ai cũng thích nghe, Trương Thải Vân cười tít mắt không khép được miệng: "Đâu có, nhà chị ai cũng nói là chị gặp được Quân Tử mới là đại phúc chứ! Em không biết đâu, trước khi quen Quân Tử, nhà chị cứ bên mỗi ngày thúc giục chị đi lấy chồng, phiền muốn chết luôn!"

Trương Thải Vân năm nay 31 tuổi, hơn Tiêu Chí Quân một tuổi, nhưng vẫn chưa tìm được người ưng ý. Gia đình cô ta lo lắng thúc giục, tưởng rằng cô sẽ phải ế mãi, nhưng không ngờ duyên phận đến nhanh bất ngờ. Hai người họ tự quyết định chuyện hôn nhân mà không cần ai đồng ý.