Chương 118: Hạt giống có vấn đề

Thấy Tiêu Chí Quân động lòng, gã thương nhân mừng rỡ: "Trồng vài chục mẫu đất không thành vấn đề! Anh bạn à, đây đúng là hạt giống tốt, chẳng lo bán đâu! Tôi nói thật, chỉ mấy ngày gần đây thôi mà tôi đã bán được hạt giống cho hơn trăm mẫu đất rồi!"

"Nói miệng không bằng chứng thì ai tin được, làm sao chúng tôi biết hạt giống của anh thật sự tốt?" Tiêu Ngô thấy Tiêu Chí Quân đã động lòng, bèn tiến lên kéo anh ta lại: "Thế này nhé, anh có hàng mẫu không? Tôi mang về cho người trong thôn xem thử, hỏi ý kiến mọi người một chút. Nếu nhiều người muốn trồng, không chừng số hạt giống ít ỏi của anh, thôn chúng tôi có thể mua hết đấy."

Đây quả là vụ làm ăn lớn! Gã thương nhân mừng không kể xiết. Sở dĩ hắn nhớ Tiêu Chí Quân là vì nghe nói cậu ta thuộc một sơn trại nào đó, nghe đồn sơn trại ấy rất giàu có, lương thực không thiếu. Nếu thật làm được vụ này thì có thể phát tài to!

"Có, có, có! Anh bạn nói chí phải! Để tôi lấy hàng mẫu cho anh ngay!" Gã thương nhân sợ "vịt đã nấu chín bay mất", vội vã chạy về quầy hàng của mình. Sau khi thì thầm với mấy người, có người lấy ra từ bao lương thực một gói nhỏ, đưa cho gã thương nhân.

"Đây! Anh bạn xem đi! Lúa nhà tôi đảm bảo hạt nào cũng chắc mẩy, không lừa đảo đâu!" Gã thương nhân đưa hạt giống cho Tiêu Ngô, miệng vẫn không ngừng khen ngợi: "Nếu các anh thật sự muốn mua thì phải nhanh tay lên nhé. Thấy không? Anh em chúng tôi làm ăn chẳng lo thiếu khách, mấy ngày nay người đến đổi hạt giống đông lắm!"

Những hạt giống này được mang thẳng đến chỗ ông Trương. Nghe nói là hạt giống từ miền Nam tới, ông Trương liền cau mày.

"Hạt giống miền Nam ư? Miền Nam đang gặp nạn sâu bệnh nghiêm trọng như vậy, rất nhiều hạt giống đều có trứng sâu mà mắt thường không nhìn thấy được, những thứ này đều phải bị tiêu hủy." Ông Trương đeo kính, nhìn chằm chằm vào hạt giống với vẻ nghiêm túc: "Tôi lo ngại đây là loại hạt giống có vấn đề. Theo họ nói, đã bán đi không ít hạt giống rồi, e rằng dịch sâu bệnh này đã bị con người vô tình mở rộng ra miền Bắc."

Hiện tại trứng sâu chưa nở thành ấu trùng, nên cũng không có cách nào xác định những hạt giống này có vấn đề hay không.

Họ không thể nào chỉ để thử xem hạt giống có trứng sâu hay không mà đem gieo trồng, một khi nạn sâu bệnh lan rộng sẽ không thể khống chế được.

Cuối cùng vẫn là Tần Sanh nghĩ ra một cách. Nước trong không gian của cô dường như có thể kí©h thí©ɧ thực vật phát triển nhanh chóng.

Có thể lấy ra vài hạt giống để làm thí nghiệm, đặt trong l*иg thủy tinh kín mít rồi bỏ vào nhà kính, tiếp nhận ánh nắng mặt trời và nước không gian dưỡng nuôi, xem thử chúng mọc ra như thế nào.

Quả nhiên sức sống mạnh mẽ từ nước không gian không phải tầm thường. Ngày hôm trước ngâm hạt giống bằng nước rồi đặt trong l*иg thủy tinh kín mít, ngày hôm sau đã thấy trong l*иg thủy tinh xuất hiện những mầm non xanh mơn mởn, trông rất đẹp mắt.

Nhưng so với màu xanh đáng mừng đó, điều khiến người ta kinh hãi hơn là trên l*иg thủy tinh bò đầy những con sâu nhỏ dày đặc, gần như che kín cả l*иg thủy tinh trong suốt. Phải biết rằng bên trong chỉ có ba hạt giống, vậy mà lại nở ra nhiều sâu đến thế!

"Những hạt giống này quả nhiên có vấn đề!" Tần Sanh vừa phải vừa tràn vào bên trong. Những người này biết rõ hạt giống có vấn đề, nhưng vì tư lợi mà cung cấp những thứ đáng ra phải bị tiêu hủy để mang đến đây buôn bán. Nếu đúng như họ nói đã bán đi nhiều như vậy, có thể tưởng tượng khi tuyết tan, những hạt giống này xuống đất sẽ gây ra tai họa lớn đến thế nào!

"Những kẻ này thật đáng chết!" Lục Nhạc Niên cũng sắc mặt âm trầm. Thời gian buổi này đã khổ lắm rồi, vậy mà còn có những kẻ vì tư lợi mà không màng đến đại cục. Họ không nghĩ đến, một khi sâu bệnh nặng nổ ra trên cả nước, lương thực mất mùa, thì họ có thể thoát khỏi sao? Đúng là ếch ngồi đáy giếng!

"Chúng tôi không thể xử lý những chuyện này, phải báo cáo cấp lên khi mới được." Tiêu Ngô hiểu rõ việc cấp bách là nhanh chóng phong tỏa hoàn toàn những hạt giống có vấn đề này, sau đó tìm cách thu hồi số hạt giống đã bán đi tập trung để tiêu hủy.