Chương 106: Hóa ra là một hộp que thử thai!

Quái vật dưới nước, họ chưa từng nhìn thấy. Nghe mấy người buôn người kể lại, đó cũng là thứ đáng sợ. Nhưng con rắn khổng lồ trắng ấy, họ đã chính mắt chứng kiến! Chưa nói đến những quái vật khác, chỉ tính lợn rừng và bầy sói, núi này ngày càng nguy hiểm hơn. Ai còn dám đuổi theo lên núi xem nữa?

Lục Nhạc Niên đành phải bỏ qua ý định thám hiểm núi sau khi trở về. Anh bị Tiêu Ngô và Tần Sanh khuyên răn rằng thứ vũ khí nguy hiểm như vậy, đặc biệt là khi nằm trong tay của người có tính khí hơi nóng nẩy như Lục Nhạc Niên, thì tốt hơn nên để ở nơi an toàn hơn.

May mắn thay, Lục Nhạc Niên đã trải qua đủ thứ nên cũng không phải là người không hiểu lý lẽ. Đôi chút tiếc nuối rồi cũng thôi: "Con ngỗng trắng nhà các người có dị năng đấy à? Thật quá đáng! Hai người còn chưa tính, mà một con ngỗng có dị năng trông dáng vẻ đã mạnh hơn tớ rồi! Thật là không có lý nào cả!"

Chỉ với quả cầu lửa nhỏ ấy, phóng ra chưa được mười phút là phải nghỉ ngơi. Còn con ngỗng trắng kia, bay lượn trên không phóng mũi tên nước bao lâu cũng không mệt. Con người thua kém một con ngỗng ư!

"Cho nên cậu cần phải luyện tập nhiều hơn, không thì nói ra, cậu còn thua kém một con ngỗng, thật mất mặt lắm." Tần Sanh thấy mọi người đều bình an, nhẹ nhõm trong lòng, cũng tìm cách trêu chọc Lục Nhạc Niên.

"Hừ! Tớ sao có thể thua một con ngỗng!" Lục Nhạc Niên cảm thấy cả người như bốc cháy, nắm tay tự cổ vũ mình. Bỗng nhiên anh nhớ ra điều gì đó, lấy từ túi áo ra một hộp dài: "Ai da! Cái này cho cậu!"

Tần Sanh nhận lấy: "Cái gì vậy? Cậu còn mang lễ vật đặc biệt cho tớ nữa à?" Cô tập trung nhìn, tức khắc 囧.

Hóa ra là một hộp que thử thai!

Trước ánh mắt kinh ngạc của Tần Sanh, Lục Nhạc Niên đỏ mặt xấu hổ, cố làm ra vẻ tự nhiên: "Cô không phải chưa chắc có mang thai hay không sao? Bây giờ bệnh viện không còn ai làm việc, cũng không có cách kiểm tra. Lúc tôi vào thành phố, tôi có ghé tiệm thuốc mua cái này về..." Hoàn toàn không nhận ra tai mình đã đỏ rực, tự lộ bản thân rồi.

Tần Sanh không cảm thấy buồn cười, ngược lại cảm động vì Lục Nhạc Niên đã dành tâm tư cho cô khi đi vào thành phố nguy hiểm: "Cảm ơn anh! Có cái này, sẽ thuận tiện hơn cho tôi!"

Lục Nhạc Niên muốn cười nhưng lại thấy có điều xấu hổ, lẩm bẩm vài câu rồi chạy đi làm việc.

Tiêu Ngô cũng lấy ra từ ba lô một túi ni lông đồ vật, yên lặng đưa cho Tần Sanh. Trong đó không chỉ có que thử thai mà còn có axit folic, vitamin, canxi,... tất cả những gì cần thiết.

Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Tần Sanh, Tiêu Ngô nói giọng nhẹ nhàng: "Tôi đã hỏi ông lão bán thuốc ở đường lớn, nếu đã mang thai, thì cần phải ăn axit folic, đến tháng thứ tư thì phải bắt đầu bổ sung Canxi, cũng cần phải ăn thêm các loại vitamin khác nữa."

Tần Sanh ôm lấy cổ anh, hôn anh say đắm lên má: “Chồng ơi, anh thật tuyệt vời! Nếu không có anh ở bên, bây giờ em không biết phải làm sao nữa."

"Nói nghe dễ nghe thôi, chứ không có tác dụng gì đâu." Tiêu Ngô tỏ vẻ lấm lét, nhưng vẫn cố gắng ngăn không nổi nụ cười: "Về sau phải ăn ít đồ ngọt, đừng nghĩ là anh không biết em giấu khá nhiều socola và kẹo bánh trong đó."

Tần Sanh lập tức cảm thấy hơi ngượng, mọi người đều nói người mang thai thường thích ăn đồ cay, nhưng gần đây cô lại rất thích ăn ngọt. Trước đây khi chưa biết mình có thai, cô không kiêng cữ gì, bây giờ thì cần phải ăn ít những thứ đó: "Em hiểu rồi!"

Trước kia khi chưa biết mình có thai, cô ăn gì cũng ngon. Nhưng khi chắc chắn là mình có thai rồi, cô liền bắt đầu bị phản ứng buồn nôn, cho dù Tiêu Ngô chuẩn bị đủ loại đồ ăn cho cô, cô cũng chỉ miễn cưỡng ăn được chút cháo trắng và dưa muối.

Khi phản ứng của cô dịu bớt, cũng gần đến Tết, Tiêu gia trại trở nên nhộn nhịp hơn. Mọi người bắt đầu cân nhắc đi dạo quanh thành phố để xem chợ còn mở không, có thể mua hoặc đổi được một ít đậu phộng, hạt dưa, kẹo bánh gì đó để ăn Tết cho vui không. Còn có chuyện câu đối nữa, dù không mua được thì viết tự tay trên giấy hồng cũng được chứ! Dù tự viết có hơi xấu một chút nhưng không sao!