Thời tiết nóng bức, Ngô Diệp rất nhanh đã uống sạch nước khoáng, chịu ảnh hưởng từ những bộ phim kinh dị đã xem, cậu không dám uống trực tiếp nước giếng, chỉ có thể phá ván cửa còn thừa trong phòng làm củi, đun nước uống.
Thời gian lại một ngày trôi qua, Ngô Diệp từ mới đến thế giới này hoảng sợ bất an, nay đã chậm rãi trấn tĩnh lại, một lòng tính toán để trở về nhà. Bởi vì Tần Vô Hoa vẫn luôn không tỉnh, chất dinh dưỡng sắp hết, Ngô Diệp không muốn ngồi chờ chết, cậu bắt đầu ra ngoài liên tục, một mặt muốn tìm chút thức ăn, một mặt hy vọng gặp được người sống sót đi ngang qua có thể giúp mình và Tần Vô Hoa. Vận may của Ngô Diệp không tốt chút nào, mãi mời chờ được một chiếc xe đi đến, không đợi Ngô Diệp cầu cứu, người ta đã phóng ầm qua, Ngô Diệp hót đầy bụng khói xe, còn suýt bị đám tang thi bị tiếng động cơ ô tô hấp dẫn đến vây chết.
Trong lúc nguy cấp, Ngô Diệp dùng 12 điểm tích phân và viên tinh hạch duy nhất, tâm không cam lòng không nguyện mua một cái cung ở chỗ hệ thống, cùng với ba mươi mũi tên đểu, vừa học giáo trình nhập môn do hệ thống cung cấp, vừa chật vật giải quyết mười con tang thi đuổi theo cậu không bỏ, chạy trối chết. Sau khi Ngô Diệp đem nhận được tích phân cùng tinh hạch mình vừa mạo hiểm tính mạng lấy về trả nợ hệ thống, chỉ còn lại có 2 điểm tích phân, 1 viên tinh hạch. Kỹ thuật dùng cung tên của Ngô Diệp chẳng tốt chút nào, sở dĩ trong lúc nguy cấp lựa chọn đổi nó, hoàn toàn do hệ thống đề nghị. Nguyên nhân chính là kỹ thuật không tốt, lúc đầu đổi được ba mươi mũi tên dởm, sau lần chém gϊếŧ này, chỉ còn lại có năm sáu mũi còn có thể dùng tiếp, Ngô Diệp đành phải dùng số tích phân và tinh hạch còn lại đổi 10 mũi tên bằng thép nguyên chất có lực xuyên thấu càng mạnh.
Mặt khác cậu còn nịnh nọt hệ thống, mua chịu hai ống chất dinh dưỡng cấp thấp, nợ 10 điểm tích phân, 2 viên tinh hạch1 cấp.
“Tại sao chất dinh dưỡng còn đắt hơn cả tên bằng thép nguyên chất? Cậu định giá không hợp lý như vậy, người chế tạo biết không?” Ngô Diệp bất mãn cãi nhau với hệ thống.
Hệ thống im lặng một lát, lần đầu tiên dùng giọng điệu nghi hoặc hỏi Ngô Diệp:
【 Quy tắc trao đổi là dựa theo định luật bảo toàn năng lượng để tính toán, có gì không đúng sao? 】
“Phép tính của cậu không đúng.” Ngô Diệp tức giận nói: “Chất dinh dưỡng khó ăn vậy sao có thể bán đắt như thế!”
Hệ thống im lặng thật lâu thì ‘A’ lên một tiếng. Sau đó…
Sau đó không có sau đó, mặc cho Ngô Diệp kháng nghị thế nào đi chăng nữa, hệ thống vẫn giả chết không nói lời nào.
“… Ai, cứ theo đà này, mình phải tích lũy tới bao giờ mới đủ tiền về nhà đây.” Ngô Diệp nản chí không thôi, chất dinh dưỡng tạm thời đủ ăn hai ngày, nhưng thuốc đuổi tang thi lại sắp hết, không có thuốc đuổi tang thi, ngôi nhà kiểu trang trại nhỏ này căn bản là ngăn không được tang thi, mà thuốc đuổi tang thi lại đắt gấp đôi chất dinh dưỡng.
Vừa rồi hệ thống cũng nói, nó phải ở trạng thái đủ năng lượng mới có thể hợp thành vật phẩm bán chịu cho cậu, nếu năng lượng không đủ, nó cũng không có cách nào làm. Đương nhiên, hệ thống bán chịu cũng không phải không có trả giá lớn, đồ vật Ngô Diệp mua chịu, giá đắt gấp ba so với bình thường trao đổi, hệ thống hiếm khi ra vẻ hào phóng, chờ sau này Ngô Diệp có dư trả nợ, nó sẽ lấy ‘tiền lãi’ sau.
Ngô Diệp không rõ hệ thống còn có thể bán chịu bao nhiêu đồ vật cho mình, hiện tại cậu chỉ thấy mình nợ nần chồng chất tương lai tăm tối. Nhớlại gần nửa tháng trước cảnh tượng cậu hào phóng quăng ngàn vàng, thôi, đừng nhớ, nhớ đến toàn nước mắt.
Chạng vạng, Ngô Diệp múc nước giếng ở trong sân tắm rửa, đun chút nước sôi, chờ nước còn hơi âm ấm, ăn vài miếng chất dinh dưỡng với nước ấm, rồi cạy mở miệng Tần Vô Hoa, đút chút nước cùng chất dinh dưỡng cho anh ta.
“Thật là, sao còn chưa tỉnh vậy?” Ngô Diệp lặp lại câu hỏi này vô số lần, hệ thống lần nào cũng giả chết, một chút đáp án cũng không chịu tiết lộ. Thấy nhiệt độ cơ thể dần bình thường trở lại cùng với sắc mặt ngày càng hồng hào của Tần Vô Hoa, vết thương trên người cũng đã khép lại toàn bộ, Ngô Diệp càng không nỡ rời đi.
Cậu đã hỏi hệ thống, vắc-xin phòng bệnh giá vô cùng đắt, riêng tích phân đã 500 điểm, còn cần trên trăm viên tinh hạch ít nhất là trên cấp 2 mới hợp thành được. Toàn bộ gia tài của cậu cộng lại chỉ có giá trị bằng một phần mười một liều vắc-xin phòng bệnh, Tần Vô Hoa hiện tại tương đương với cổ phần tiềm lực mà cậu phải táng gia bại sản đầu tư, bỏ lại anh ta chẳng khác nào cắt thịt trên người xuống.
Đương nhiên, Ngô Diệp cũng từng vô số lần tự hỏi, ngộ nhỡ Tần Vô Hoa tỉnh lại rồi trở mặt thì làm như thế nào?
Mỗi lần như thế, Ngô Diệp lại nhớ đến Tần Vô Hoa kéo lấy lúc mình ngã, dùng cánh tay giúp cậu ngăn miệng tang thi, nghĩ đến anh ta trước khi hôn mê bảo mình dùng thân thể anh ta hấp dẫn lực chú ý của tang thi. Tần Vô Hoa cứu cậu, một phần bởi vì anh ta đã bị nhiễm không thể sống được, nhưng anh ta liều mạng chạy trốn như vậy, ít nhất chứng minh anh ta cũng không muốn trở thành thức ăn của tang thi, vậy mà anh ta vì một người không quen cũng chẳng biết như mình cam chịu phí công nhọc sức, chỉ điều này đã đủ chứng minh Tần Vô Hoa không phải là người máu lạnh. Ngô Diệp gϊếŧ một ít tang thi, nhưng cậu cũng không cho rằng những gì mình thấy là tận thế thực sự. Cho dù là ở thời đại hòa bình khi cậu vẫn chưa xuyên qua, thế hệ trước vẫn thường cảm khái thói đời bạc bẽo lòng người đổi thay, vậy thì ở tận thế sẽ thế nào?
Con thỏ bị bức bách còn cắn người, huống chi là con người đã bị bức đến tuyệt cảnh. Ở tận thế không chỉ có tang thi cắn người, còn có lòng người khó lường. Với năng lực hiện tại của cậu, chỉ dựa vào chính mình, chỉ sợ chơi rụng mạng nhỏ cũng không kiếm đủ 1000 điểm tích phân cùng 1000 viên tinh hạch để về nhà. Tình thế bắt buộc phải tìm người tổ đội, so với đem phía sau lưng giao cho một người xa lạ, còn không bằng hợp tác với người đã cứu cậu một mạng đồng thời nợ cậu một mạng.
Ngủ đi, ngủ đi, không nghĩ nhiều như vậy, ngày mai còn phải nghĩ biện pháp kiếm tích phân và tinh hạch nhiều một chút, thân là con nợ thật bi thương. Bôn ba cả ngày, Ngô Diệp toàn thân không chỗ nào không khó chịu, nằm xuống đệm bông rách nát tìm được trong mấy ngày qua, chỉ chớp mắt đã ngủ say như chết.
Nửa đêm, Tần Vô Hoa lại một lần nữa tỉnh lại, không hề ngạc nhiên đυ.ng đến một con ‘Bạch tuộc’ ấm áp quấn trên người. Kỳ thật trong nửa tháng này, cứ đến nửa đêm hắn đều tỉnh lại trong chốc lát, bắt đầu từ ba ngày trước, hắn đã cảm giác được mình đang dần chuyển biến tốt đẹp, sức lực cùng một cỗ lực lượng thần bí khác đang chậm rãi tràn đầy cơ thể hắn.
Tuy rằng trước kia hắn có nghe người ta nói qua, có người sau khi bị tang thi cắn, nếu không chết sẽ thức tỉnh dị năng, nhưng là đồn đãi vẫn luôn chưa được chứng thật, Tần Vô Hoa cũng không nghĩ tới chính mình sẽ có một ngày nhân họa đắc phúc, càng không nghĩ tới thằng nhóc không hề quen biết đang quấn trên người này lại có thể vẫn luôn ở bên chăm sóc mình. Mà hắn vốn dĩ ghét bị người đυ.ng chạm, trước đây nếucó người dám quấn trên người hắn như vậy, đã sớm bị hắn đá bay, nhưng hiện tại hắn lại cảm thấy cái ôm của người trong ngực, không hề đáng ghét chút nào.
Là bởi vì thân thể suy yếu khiến hắn trở nên yếu ớt sao?
Tần Vô Hoa do dự một chút, giơ tay lên khoát lên lưng Ngô Diệp, trong căn phòng yên tĩnh, nghe tiếng hít thở cùng tim đập, khiến hắn sinh ra cảm giác an tâm.
Buổi sáng, Ngô Diệp bị tiếng mưa rào rào đánh thức, lúc này cậu mới nhận ra, đây là trận mưa đầu tiên kể từ khi cậu đến thế giới này. Mở cửa, bên ngoài mưa như trút nước, làn mưa trung bao phủ một tầng hơi nước nhàn nhạt, trong không khí dày đặc hơi nước mang theo vài phần áp lực, lại thành công cọ rửa đi mùi vị tanh hôi không xua tan được trong ngày khô ráo, khiến lòng người nhẹ nhàng.
Mưa quá lớn không thể ra ngoài, Ngô Diệp đành phải đi đun chút nước sôi, chuẩn bị ăn ‘bữa sáng’. Cậu đã ăn chất dinh dưỡng hơn mười ngày nay, vẫn không cách nào thích ứng được cái hương vị cơm thiu chua chua kia, không uống nước thì nuốt không trôi. Hiện tại mưa quá lớn không đi múc nước được, may mà nửa tháng sinh hoạt tại tận thế này khiến Ngô Diệp có được tính cảnh giác cẩn thận, nồi trong nhà lúc nào cũng dự trữ nước sạch, đề phòng bất kỳ tình huống nào, vừa lúc phát huy tác dụng.
Ngày mưa ẩm ướt, mấy bó củi ở bếp bị ẩm, Ngô Diệp dốc hết sức mới nhóm được lửa, khói trắng bay ra cuồn cuộn từ ống khói, tại cánh đồng hoang vắng đặc biệt thấy rõ.
Trên đường nhỏ, một chiếc xe bán tải nội địa đang chạy như bay đột nhiên tắt máy, xe theo quán tính đi thêm một đoạn rồi dừng lại, Kỷ Vân cáu giận vỗ tay lái một cái: “Lão Đại, hết xăng, làm sao bây giờ?”
Nghĩ đến vài ngày qua, Kỷ Vân nhịn không được ở trong lòng chửi má nó, lần này trở về nhất định phải cùng họ Vương giải tán, cho dù họ Vương là dị năng giả thì thế nào, cẩu X hắn rõ ràng là một tên bệnh thần kinh, đi theo hắn sớm muộn gì phải đem mạng đáp vào.
Vương Hòa quay cửa kính xe xuống, dùng kính viễn vọng nhìn xung quanh, bỗng nhiên thoáng nhìn khói bếp xa xa, nhếch miệng cười: “Phòng ở phía trước có người, mày đỡ A Kiện, tao đi lấy đồ, chúng ta đến đằng kia ở tạm, đợi tạnh mưa rồi lại tính tiếp.”
Kỷ Vân từ kính chiếu hậu nhìn đến Vương Kiến đã bị bán tang thi hóa, da đầu tê dại, do dự nói: “Lão Đại, anh Kiện anh ấy…”
Vương Hòa trừng mắt: “Như thế nào, để mày đỡ em trai tao, mày có ý kiến?”
Kỷ Vân hầu kết động động, nuốt nước miếng, khô cằn nói: “Không, không ý kiến, anh Kiện phúc lớn mạng lớn, nhất định có thể thức tỉnh dị năng giống lão Đại.”
Vương Hòa không hứng thú cười một tiếng: “Được rồi, sinh viên giỏi, đừng nịnh nữa, mau chóng đỡ em trai tao đi, chờ em tao thức tỉnh, không thiếu phần của mày.”
Kỷ Vân không khỏi nhớ tới đêm qua Vương Kiện bỗng nhiên phấn khởi, một hơi cắn đứt cổ Bàng Trung Lâm đang ngồi cạnh cậu, bên tai tựa hồ còn quanh quẩn tiếng Bàng Trung Lâm kêu thảm thiết, cùng tiếng cắn nuốt đầy hưng phấn của Vương Kiện. Hiện tại thi thể Bàng Trung Lâm bọc trong túi ở ở ngay trong xe, Vương Hòa định làm gì, Kỷ Vân dùng đầu ngón chân đều đoán được. Chính là đoán được thì thế nào? Cậu chỉ là người thường, Vương Hòa muốn gϊếŧ cậu, cậu tuyệt đối trốn không thoát.
Định mưu rồi hành động.
Kỷ Vân khẽ cắn môi, nhảy xuống xe, tha Vương Kiện bị trói thành bánh chưng nhét miệng xuống xe, trên người hắn bọc một bộ áo mưa lớn thật dày, che phủ cả người hắn. Vương Kiện vẫn chưa hoàn toàn tang thi hóa, chắc là do tác dụng của việc ăn thịt của Bàng Trung Lâm tối hôm qua, hắn lúc này không hề động, ngoan ngoãn để Kỷ Vân nâng lảo đảo đi về phía, nhìn qua quả thật giống như người bệnh.
Trên thực tế, vận may của Ngô Diệp có thể tính là khá tốt. Cậu rơi xuống cái thôn núi nhỏ này ở gần khu an toàn của một căn cứ cỡ trung, ba mặt là núi, tang thi rất ít, đồng thời, vì vậy bản địa cằn cỗi sớm đã bị không biết bao nhiêu người sống sót cướp đoạt bao nhiêu lần, tình hình giao thông cũng không tốt, hiếm khi có người đi qua.
Ngô Diệp vừa nhóm lửa, vừa lật xem một quyển tài liệu lịch sử vừa tìm được hai ngày trước, tài liệu dùng chữ phồn thể biên soạn, Ngô Diệp vừa đọc vừa đoán cơ bản đều hiểu. Tài liệu là loại dành cho học sinh nhỏ tuổi, đại khái miêu tả một chút sự thay đổi của các triều đại, và các vị vua kiệt xuất mỗi triều đại.
Ngô Diệp kinh ngạc phát hiện, lịch sử thế giới này cùng với ban đầu cậu sống ở Z quốc giống nhau khủng khϊếp, cùng có Tam Hoàng Ngũ Đế: Hạ – Thương – Chu, Tần Hoàng Hán Võ Tống Nguyên Minh, còn có vô số danh nhân lịch sử quen thuộc. Bước ngoặt lịch sử lớn nhất là phủ định sự thống trị của nhà Minh không phải là người Mãn dã tâm bừng bừng ở Quan Ngoại (vùng đất phía đông Sơn Hải Quan hoặc vùng đất phía tây Gia Cốc Quan, Trung Quốc), mà là Ngô Tam Quế tạo phản rồi xưng đế, nhà Thanh ra đời thay thế Thanh triều trong thế giới của Ngô Diệp. Sau đó, theo dòng chảy của lịch sử, triều Thanh dần suy thoái, trong nước chủ nghĩa tư bản bắt đầu hình thành, đế quốc thực dân rục rịch tại châu Âu …
Ngô Diệp mới vừa đọc đến đoạn được sử sách ca ngợi là bước ngoặt lịch sử – chiến tranh thuốc phiện, tiếng gõ cửa từ bên ngoài truyền đến.
“Có ai không? Bên trong có ai không?”
Ngô Diệp cả kinh đứng lên, mọe, đứa nào to mồm thế, muốn đưa toàn bộ tang thi xung quanh đến đây mới chịu sao?