Chương 23: Tang thi kiểu mới

“Diệp tử, có phải muốn ăn đòn đúng không? Coi anh trai của cậu thành người thế nào? Thời điểm này còn chiếm tiện nghi của cậu, mấy người anh trai bọn tớ làm sao còn có mặt mũi ra ngoài gặp người khác?” Bàng Chí là người thứ nhất nhảy ra phản đối.

Hoa Bằng cũng bất mãn nói: “Diệp tử, nhóc nói những lời là không đem bọn anh trở thành bạn tốt. Chỉ là vài triệu, mấy người bọn anh sẽ thiếu của nhóc chút tiền này sao?”

Khâu Tiểu Hào trực tiếp hơn: “Về sau cậu còn nói những lời như thế này, tớ coi như không có bạn tốt là cậu. Thật sự là, đem anh đây trở thành người như thế nào?”

Lý Cánh Chu sinh ra nghèo khổ, nói không nổi những lời hào khí như vậy. Anh trong hai năm nay công tác cực khổ, tiền lương để dành còn chưa mua được một căn nhà trên dưới 100 m², sao có thể cùng nhóm nhị đại này đấu tài phú? Anh ngoan ngoãn ngồi ở sopha tại góc phòng, so với căn nhà của Ngô Diệp có thể bán được bao nhiêu, anh càng quan tâm Ngô Diệp như thế nào lại xảy ra vụ tai nạn xe cộ kia, một tháng này tới tột cùng là người đã đi đâu.

Ngô Diệp có kiêu ngạo của chính mình, cậu rõ ràng hiện tại là nhất thời trong cảnh quẫn bách, đâu thể trắng trợn chiếm tiện nghi của bạn tốt? Sau một phen tranh luận, căn nhà của Ngô Diệp cuối cùng lấy giá 1200 vạn bán cho ba người Mập mạp.

Đúng vậy, chính là ba người. Bọn họ ba người gia đình không phải quá giàu, mà bọn họ dù sao vẫn chưa có kế thừa sản nghiệp trong nhà, trong tay không có bao nhiêu tài chính, tiền tiêu vặt cũng không thể phong phú giống như Ngô Diệp. Bằng vào tự bản thân lấy ra liên tiếp mấy chục triệu hiển nhiên là không thể, thế nhưng mỗi người nghĩ biện pháp gom góp được 400 vạn thì vấn đề tuyệt đối không lớn.

Một căn hộ không có khả năng sang tên cho cả ba, Hoa Bằng lớn tuổi nhất, đứng đầu sang tên nhà, phân biệt viết giấy vay nợ 400 vạn cho Mập mạp cùng Khâu Tiểu Hào. Chỉ trong một lúc ban đêm, thẻ ngân hàng của Ngô Diệp có nhiều thêm 12 triệu. Buổi sáng ngày hôm sau, Ngô Diệp cùng đám người Hoa Bằng cùng nhau tới Cục quản lý bất động sản để kê khai tư liệu nhà đất, lần lượt nộp thuế, thuận lợi đem thủ tục sang tên giải quyết.

Mập mạp tâm tư mẫn cảm, vừa ăn cơm vừa hỏi Ngô Diệp: “Cậu gấp như vậy đem căn hộ kia bán đi, sau đó có tính toán gì không?” Nếu như Ngô Diệp thiếu tiền, hoàn toàn có thể vay ba người bọn họ, bọn họ còn có thể muốn tính lợi tức với cậu sao? Lấy tình hình của Ngô gia bây giờ, giữ lại phòng trọ này từ từ rồi cũng sẽ có người mua, nhiều nhất cũng có thể bán được 100 ~ 200 vạn. Đối với Ngô Diệp trước đây mà nói, số tiền này còn chưa đủ để cậu dùng khi xem tiểu thuyết trên mạng rồi tùy tay tặng phần thưởng cho tác giả. Nhưng đối với cậu bây giờ mà nói, số tiền này thực sự không phải là một khoản tiền nhỏ.

Ngô Diệp gắp thịt kho tàu, vừa nhai vừa nói: “Để cho cha của tớ trước hết đem chuyện công ty giải quyết xong, tớ muốn rời đi một quãng thời gian. Chuyện trong nhà của tớ, cũng chỉ có thể làm phiền mọi người để tâm giúp tớ một chút.”

Khâu Tiểu Hào: “Nhiều năm giao tình, còn cần cậu phí lời? Bất quá, tiểu tử cậu tính toán đi đâu?”

Ngô Diệp không có cách nào giải thích cho bọn họ chuyện tình về vị diện tang thi, chỉ có thể qua loa: “Đi Nam Phi đào kim cương, chờ tớ phát tài, đảm bảo không thiếu phần ưu đãi cho các cậu.”

“Nhóc lại thổi phồng nữa rồi” Hoa Bằng nói, “Anh của nhóc ra tay cũng đủ ngoan độc, công ty trong tay của hắn ta gặp phải chuyện không may, hắn ta tự nhận lỗi rồi từ chức đùn đẩy hậu quả cho người khác. Anh của nhóc sẽ không phải là tự đem công ty nhà mình đào rỗng sau đó thì bỏ chạy đấy chứ? Nhà u Dương kia một đám cũng không người người lương thiện gì, anh của nhóc có thể đả động u Dương Hinh cùng hắn ta đính hôn, cũng thật không đơn giản.”

Tập đoàn Ngô thị không phải công ty thị trường, cổ đông lớn nhỏ cũng chỉ có vài người như vậy. bên ngoài truyền ra Ngô thị làm ăn không tốt, giang sơn phải đổi chủ, cụ thế tình huống là gì, mọi người bàn tán xôn xao nhưng không có thông tin xác nhận chính xác. Ngô Diệp sau khi mất tích, Ngô phụ Ngô mẫu đã không ít lần nhờ vả bạn của cậu hỗ trợ tìm người, bởi vậy, Hoa Bằng bọn họ mới có thể ít nhiều biết một chút. Ngay ở trước mặt Ngô Diệp thì bọn họ rất khó nói thẳng ra, chỉ ngầm trao đổi. Bọn họ không ít lần nghị luận Ngô Sâm làm việc quả thực không để lại đường lui.

u Dương gia mũi tiến công chính là thị thường nhà đất, ngoài sáng trong tối ngầm không ít lần cùng Ngô thị tranh địa bàn, thời điểm tiêu thụ giao dịch cũng thường xuyên xảy ra chiến tranh trả giá, mọi người trong vòng luẩn quẩn này đều biết quan hệ hai nhà không tốt. Một tháng trước, sau khi tin tức Ngô Sâm cùng u Dương Hinh đính hôn được phát ra, không biết bao nhiêu người kinh ngạc tới rơi cằm. u Dương Hinh bên ngoài là con gái độc nhất của u Dương gia, nhưng cha của cô ta có tiếng phong lưu không kiềm chế được, con gái riêng được đem về nhà nhận thức tổ tông không dưới năm người. Tháng trước còn truyền ra tin tức một tình nhân trẻ tuổi vừa mới sinh cho ông ta một đứa con trai. Mẹ của u Dương Hinh trông thì yếu đuối thường dễ bị ức hϊếp, nhưng mà bà ta cũng không phải người hiền lành gì, tâm cơ thủ đoạn được công nhận là cứng rắn thâm sâu, rất nhiều người đối với bà ta chỉ dám ở xa kính trọng chứ không dám tiếp xúc gần.

Ngô Diệp như cười như không nói: “Hai người bọn họ thật ra cũng rất xứng đôi.”

Khó trách tối hôm qua Liên Ngọc liền giống như kẻ tâm thần như vậy. Bằng vào thủ đoạn của u Dương Hinh, về sau chỉ sợ Liên Ngọc sẽ còn phải chịu khổ dài, đúng là bớt cho cậu thời gian đi trả thù.

Ăn cơm trưa xong, Ngô Diệp cùng đám người Bàng Chí tạm biệt, cậu ra ngân hàng rút 10 vạn, đem chi phiếu về nhà để giao cho Ngô phụ.

Ngô phụ ngày hôm qua thông qua bạn bè giới thiệu, đem 200g hoàng kim nguyên chất kia bán giá thấp cho một cửa hàng châu báu. Đối phương hết sức biết điều không hỏi vàng thỏi cùng trang sức bằng vàng này Ngô phụ từ đâu có được. Sau khi kiềm tra đo lường độ tinh khiết của hoàng kim, cân qua, xác định không có sai sót gì, trực tiếp đem 400 vạn chuyển vào trong thẻ ngân hàng của Ngô phụ.

Thêm vào thẻ ngân hàng hôm nay Ngô Diệp mang về, Ngô Diệp trong tay có gần 1600 vạn tiền gửi ngân hàng. Sau khi tập đoàn phát sinh sự cố, Chu Vương Nguyên yêu cầu ông giao ra tất cả cổ phần công ty, còn phải bồi thường cho công ty một số lượng tài chính lớn. Hiện giờ Ngô Diệp đã bình an trở về, Ngô phụ không cần phải sợ ném chuột vỡ đồ, có rất nhiều tinh lực để cùng Chu Nguyên Vương chậm rãi kéo dài.

* ném chuột vỡ đồ: muốn đánh kẻ xấu nhưng lại không dám

Chuyện của công ty Ngô Diệp một chữ cũng không biết, cũng không hứng thú đi tìm hiểu. Ở dưới ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép của Ngô phụ, cậu vội vội vàng vàng chạy tới bệnh viện thăm Ngô Ly. Trong phòng bệnh nghe thấy được âm hiệu rất chân thực sống động của trò chơi cùng tiếng hô to gọi nhỏ của hai anh em, các y tá không thể không một lần nữa đen mặt can dự tới tận cửa.

Giữa trưa ngày thứ ba, Ngô Diệp ở trong bệnh viện cùng Ngô Ly ăn cơm trưa, sau đó lái chiếc xe thương vụ hỏi mượn từ Bàng Chí, mang theo tiền mặt đi tới khu công nghiệp để nhận hàng. Bởi vì cậu là người thứ nhất cần gấp như vậy, lại có yêu cầu đặc thù, cho nên nhà xưởng phải tăng gấp đôi giá tiền. Một bao thuốc lá hãng Trung Hoa làm giả có giá 50 đồng, Ngô Diệp trích phần trăm liền phải trả 100 đồng một bao. So sánh với 550 đồng một bao hàng thật đương nhiên giá chênh lệch vẫn rất nhiều.

Nhóm hàng đầu tiên, Ngô Diệp đặt trước 10 vạn, tổng cộng là 1000 điếu. Nhóm công nhân nhà xưởng tăng ca làm thêm giờ cuối cùng dựa theo yêu cầu của Ngô Diệp, trước đem một kiện 50 cây thuốc lá làm giả tới. Ngô Diệp không phí lời, sau khi kiểm tra vừa lòng, trước thanh toán tiền hàng lần này, lại bổ sung thêm 3 vạn tiền đặt cọc. Để cho bọn họ trước chuẩn bị hàng cho tốt, qua một đoạn thời gian ngắn thì cậu sẽ lại tới lấy.

Về đến nhà, Ngô Diệp đem thuốc lá giả từ trong thùng lấy ra, đặt ở trên ga giường xếp thành chồng, sau đó dùng ga trải giường nhanh chóng gói lại. Quy tắc của hệ thống khi xuyên qua trùng động đó là không thể đem theo vật phẩm vượt qua thể trọng của kí chủ. Ngô Diệp cũng không muốn tân tân khổ khổ đi một chuyến lại bởi vì đem theo đồ vật này nọ mà bị kẹt lại trong trùng động.

Chuẩn bị tốt mọi thứ, Ngô mẫu đã làm xong canh xương sườn, Ngô Diệp vô tâm vô phế ăn một bát lớn. Nhìn đứa con ngốc nghếch đang ăn, làm cho Ngô mẫu toàn thân thương cảm, muốn nói gì đó đều không thể mở miệng được.

“Trên chiến thường súng đạn không có mắt, con ngàn vạn lần phải cẩn thận một chút biết không?” Ngô mẫu buồn bã dặn dò nói. Nếu có thể, bà thật sự không muốn Ngô Diệp đi tới cái vị diện chiến loạn hoàn toàn xa lạ đó. Nhưng mà đây là biện pháp duy nhất để cứu Ngô Ly, trong lòng bàn tay cùng mu bàn tay đều là thịt, làm mẹ, bà như thế nào có thể lựa chọn? Huống chi, lấy tính tình cua Ngô Diệp, cho dù bà có ngăn cản thì câu cũng khẳng định lén lút trốn đi.

“Biết, biết, mẹ, người nói bao nhiêu lần rồi. Mau, ăn xương sườn đi.” Nhìn thấy hốc mắt của mẹ lại đỏ lên, Ngô Diệp chỉ có thể ôn hòa an ủi nói, “Mẹ, người cũng đừng quan tâm con, con ở bên kia có vài người bạn, đều là những người rất lợi hại. Cùng bọn họ đi với nhau, tuyệt đối sẽ không có nguy hiểm tới sinh mệnh. Hơn nữa, con không phải còn có hệ thống sao? Mẹ đừng nhìn nó thời điểm đổi đồ vật này nọ sẽ thích đào hố, đem ra chiến tường kỳ thực rất có công dụng. Mẹ nên thoải mái, chờ con đem đống thuốc lá này bán đi, tích góp đủ được tiền trở về rồi, bảo đảm trước sẽ nguyên lành trở về một chuyến, được không?”

“Nhất định đừng thể hiện, đánh không lại thì phải bỏ chạy, làm ra cái gì trước đều phải nghĩ đã. Nghĩ tới cha, nghĩ tới mẹ của con, nghĩ tới A Ly. Con là tất cả hi vọng của chúng ta.” Ngô phụ đem đũa bỏ xuống, “Chuyện trong nhà bên này con đừng lo lắng, chờ trước khi con trở về, cha nhất định sẽ đem toàn bộ xử lý thỏa đáng.”

“Được, con sẽ tận lực ở bên kia tìm được nhân tài có thể phá và phiên dịch được trình tự nòng cốt của trí não. Hai người cũng không nên thiếu cảnh giác, thuê nhiều thêm vài cái bảo tiêu ở bên người. A Ly bên kia cũng thế, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất. Vương Tử để cho A Ly chơi, chú ý một chút, đừng để cho người ta trộm mất.” Ngô Diệp cảm thấy đã dặn dò mọi việc không sai biệt lắm. Nói thêm một chút, mẹ của cậu lại khóc, cha đôi mắt cũng đỏ lên, cảm xúc chia lìa xác thực thật không dễ chịu gì, “A Ly chỗ ấy cha mẹ trước đừng nói gì với nó về việc con đi tới vị diện khác, nói con ra nước ngoài tìm nơi đầu tư đi.”

Ngô phụ trừng cậu, “Chỉ với tiếng anh chỉ được cấp bốn của con, còn ra nước ngoài đầu tư? Đừng có quá quan tâm, A Ly bên kia cha sẽ biết nên phải nói với nó thế nào.”

“Được, con đi đây.” Ngô Diệp nói xong, đứng dậy cho cha mẹ mỗi người một cái ôm, đem thuốc lá đã buộc tốt đeo lên lưng, gọi ra bảng khống chế của hệ thống, ấn xuống nút lệnh ‘cửa truyền tống’. Bạch quang lóe lên, biến mất không còn tăm hơi ở trong phòng.

Ngô mẫu không nhịn được nữa, ôm Ngô phụ khóc rống thất thanh.

Ngoài Lam Thành, hư hư thực thực xuất hiện tang thi cấp ba. Liệp thi giả may mắn trốn thoát trở về nói, tang thi kiểu mới tốc độ so với tang thi cấp hai nhanh hơn gấp hai lần, toàn thân da thịt dị thường cứng rắn, nhất là phần đầu. Vượt qua 100 thước, viên đạn của súng trường bình thường cho dù bắn trúng nó cũng vô pháp tạo thành tổn thương gì. Họa vô đơn chí chính là, dị năng giả dưới cấp hai trung giai lực sát thương đối với tang thi kiểu mới này cơ hồ là không đáng kể.

* họa vô đơn chí: liên tiếp xảy ra chuyện không tốt

Tang thi kiểu mới vừa xuất hiện khiến cho không ít liệp thi giả trở tay không kịp, không ít tiểu đội liệp thi giả toàn quân bị diệt. Ở lúc tang thi kiểu mới điên cuồng tấn công, trong vòng 3 ngày ngắn ngủn, khu an toàn của Lam Thành toàn bộ bị rút lui hơn 10 km. Cả Lam Thành bị tang thi triều vô cùng vô tận bao vây, không khí trở nên vô cùng u ám chưa từng có. Lưỡi hái của tử thần đã dựng thẳng ở trên bầu trời Lam Thành, hơi thở của cái chết dần dần bao phủ lên toàn bộ khu dân cư. Những người may mắn còn sống sót lần lượt bị tử vong làm cho hai mắt trống rỗng chết lặng dần dần bị nhiễm một tia điên cuồng.

Chiến tranh cùng hỗn loạn, hết sức căng thẳng.

“Thủ lĩnh, khu dân cư thủ đô lại phái máy bay tới, bên ngoài đã truyền ra tin tức, chỉ cần dị năng giả đẳng cấp vượt qua cấp hai đều có thể miễn phí đi lên máy bay rời đi. Thủ đô lớn như vậy, Lý gia căn bản không có khả năng phát hiện ra chúng ta, vừa vặn chúng ta có thể trốn trong bóng tối trả thù cho các anh em.” Người nói chuyện hình thể to lớn, trên một bên mắt còn bịt bằng một cái băng, con mắt còn lại sắc bén như chim ưng, cả người tản ra khí thế lẫm liệt, chẳng khác nào lưỡi dao sắc bén thoát ra khỏi vỏ.

Tần Vô Hoa dư quang quét về phía cửa phòng ngủ đóng chặt, lạnh lùng nói: “Chờ một chút, bây giờ còn chưa phải lúc rời đi. Lý gia ở thủ đô căn cơ so với anh tưởng tượng còn sâu hơn nhiều. Anh cho rằng chỉ bằng hai người chúng ta, trở lại có thể làm cái gì? Lý gia chỉ cần phát hiện ra tung tích của chúng ta, tùy tiện an bài một cái tội danh cũng đủ để chúng ta chết không có chỗ chôn.”

“Thủ lĩnh, cậu là dị năng giả cấp hai đỉnh giai, ai dám gϊếŧ cậu?” Tiễn Hâm sát khí phát ra. Mỗi lần nghĩ tới hơn mười chiến hữu bị sát hại, gã liền hận không thể lấy đao ra chém đám người Lý gia luôn tỏ ra trang nghiêm kia.

Tần Vô Hoa nói: “Anh chẳng lẽ đã quên bên trong phòng nghiên cứu đã có bao nhiêu dị năng giả sống không bằng chết sao? Coi như Lam Thành không còn tồn tại nữa thì chúng ta cũng không thể đi thủ đô. Chí ít ở thực lực hiện tại của chúng ta thì không thể cùng Lý gia chính diện chống lại. Không thể đi!”

“Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?”

“Chờ đã, Lam Thành có 10 vạn người sống sót, điều kiện gieo trồng tốt hơn rất nhiều các căn cứ khác. Miễn phí đón đi dị năng giả, thủ đoạn tranh cướp nhân tài của đám người kia thế nhưng thật nham hiểm. Bọn chúng sẽ không thật sự cho rằng Lam Thành sẽ bị hủy diệt đấy chứ. Coi như Lam Thành bị phá hủy, những thứ còn lại để lại cũng đủ để cho chúng ta…”

Ầm —– Trong phòng không có một người đột nhiên truyền tới thanh âʍ ѵậŧ nặng rơi xuống đất.

Tần Vô Hoa khuôn mặt luôn hờ hững bỗng kịch liệt biến đổi, hai ba bước liền vọt tới trước cửa phòng ngủ, bàn tay trong nháy mắt dán lên trên cửa. Tần Vô Hoa không biết trái tim tới tột cùng nhảy loạn lên mấy nhịp, cũng không hiểu bản thân rốt cuộc đang chờ mong cái gì.