Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mạt Thế Không Gian Song Song

Chương 22: Dự tính

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thuốc lá ở mạt thế tuyệt đối là món đồ khan hiếm xa xỉ phẩm, cho dù trong mạt thế một ít căn cứ lớn có được nhà xưởng, thế nhưng nhà xưởng này đều dùng để sản xuất công trình quân sự cùng với vật liệu xây dựng, dù sao những thứ kia mới là đồ để bảo đảm mạng sống. Còn nữa, cho dù thuốc lá có chút quý hiếm nhưng mà, một là không có con đường sản xuất, hai là không có nguyên vật liệu, dùng cái gì để sản xuất sản phẩm?

Sinh tồn tại mạt thế áp lực rất lớn, đối với nhóm liệp thi giả tùy thời đều đem đầu buộc ở lưng quần mà nói, thuốc lá tuyệt đối là thứ giải tỏa áp lực tốt nhất. Thuốc lá bán ở mạt thế có hai loại, một loại là hàng trữ từ trước mạt thế, một loại là thuốc lá do nhóm người sống sót tại sau khi mạt bùng nổ liền tự chế ra. Loại trước số lượng tồn tại rất ít, dù sao Ngô Diệp cũng ở Lam Thành ngây người vài ngày như vậy, cũng chỉ thấy một cửa hàng độc quyền về những sản phẩm cao cấp khan hiếm. Cậu không biết những nhãn hiệu thuốc lá trong mạt thế thế nhưng dù sao trong cửa hàng kia, một bao thuốc lá 20 điếu rẻ nhất cũng không thấp hơn 200 tinh hạch cấp một. Thuốc lá quý hơn một chút thì giá bán cũng không thấp hơn 1000 tinh hạch cấp một. Thuốc lá tự chế cũng không hề rẻ, giá bán thông thường, một điếu cũng có giá trên dưới từ 3 tới 5 tinh hạch cấp một.

Hệ thống có thể đổi thuốc lá, thế nhưng hệ thống chỉ có duy nhất một loại thuốc lá ‘made – in – Hệ thống’. Chất lượng làm sao thì không biết, thế nhưng chỉ cần nhìn tới giá đổi là 1000 tích phân cùng hơn 1000 tinh hạch kia, Ngô Diệp liền đánh mất tất cả lòng hiếu kỳ.

Lựa chọn thuốc lá, thứ nhất chính là bởi vì giá cả tiện nghi chi phí rẻ, thuốc lá sợi ở bên trong điếu thuốc là hàng thật, không làm cho người sử dụng có cảm giác giống như đang dùng loại thuốc lá chưa qua chế biến xử lý? Thứ hai, thuốc lá có thể làm riêng, cậu có thể yêu cầu nhà xưởng không in ấn thêm chữ gì trên bao đóng gói. Nếu không, cậu như thế nào hướng người của vị diện tang thi kia giải thích được về hiệu thuốc lá không tồn tại?

Cùng hệ thống đổi muối ăn, lợi dụng chênh lệch giá để kiếm tới tay tiền lời cùng tinh hạch quả thật là nhiều, thế nhưng tích phân tiêu hao cũng không hề nhỏ. 1000g muối tiêu phí 10 điểm tích phân cùng 2 viên tinh hạch cấp một. Sau khi thành công giao dịch, có thể kiếm được 128 viên tinh hạch cấp một. Dựa vào chi phí này mà tính toán, tiêu hao 1000 điểm tích phân cùng 200 tinh hạch cấp một, Ngô Diệp có thể kiếm được 12800 viên tinh hạch cấp một. Mà có được 1000 điểm tích phân cùng 1000 tinh hạch cấp một là Ngô Diệp có thể quay trở về thời đại hiện tại một chuyến. Lợi dụng quy tắc truyền tống, cậu có thể mang theo một túi lớn thuốc lá, ít nhất có thể mang theo được 10000 điếu thuốc lá. Cho dù dựa theo giá cả thuốc lá tự chế để bán buôn ra bên ngoài, ít nhất cũng kiếm được 30000 tinh hạch cấp một. Mà với giá thành của thuốc lá, lấy hoàng kim tại mạt thế có giá cả rẻ mạt ngang trình độ của một củ cái trắng mà nói, cơ hồ là có thể bỏ qua không đáng nhắc tới.

Đương nhiên, 1000 tích phân chỉ đủ một lần ‘tiền vé’, bất quá coi như thêm được một vé khứ hồi, so ra chỉ đơn thuần buôn bán muối ăn thì có lợi hơn nhiều lắm. Mà hiện tại tình huống trong nhà đã khác xưa, tập đoàn đổi chủ, trong nhà buồn thiu vì mắc nợ, đừng nói là đông sơn tái khởi, chỉ riêng tiền thuốc A Ly ở tại bệnh viện mỗi ngày đã là một khoản chi không hề nhỏ. Cậu phải từ mạt thế mang trở về càng nhiều hoàng kim mới có thể giải quyết được khẩn cấp trước mắt.

Về phần trí não sơ cấp, ‘Vương Tử’ nhưng thật ra là một thành phẩm hoàn mỹ, chỉ là khung trình tự ở trong không thể phá ra để phiên dịch được, có hoàn mỹ nữa cũng uổng công. Muốn đem trí não chân chính để khai phá, còn phải chặt chẽ nắm chắc được quyền độc quyền, lại tiến thêm một bước mở rộng, từng ấy giai đoạn có chỗ nào không phải xài tới tiền?

Đổi lại là một tháng trước, Ngô Diệp làm sao có nhiều suy nghĩ sầu muộn như vậy. Chỉ là nhìn tới bộ dáng cha mẹ già nua tiều tụy, nhìn thấy em trai gầy yếu nằm ở trên giường, cậu chỉ hận bản thân trước kia quá mức thảnh thơi, đem tất cả trách nhiệm mà bản thân cần gánh vác đẩy tới trên người người khác. Hiện giờ lui cũng không thể lui, chỉ có thể đem trách nhiệm mà bản thân cần gánh vác một lần nữa nhấc lên, không còn cách nào khác.

Đối với Ngô Sâm, dù sao cũng là người bản thân mình gọi là đại ca suốt hai mươi năm, mặc kệ gã lúc trước đối với mình tốt là hư tình hay giả ý, coi như theo vụ tai nạn kia cùng nhau mai táng. Về sau cậu cũng sẽ chẳng đi trả thù gã làm cái gì, Ngô Sâm đã cầm được thứ mà gã muốn. Thế nhưng nếu về sau gã còn muốn tiếp tục chọc vào chính mình, vậy thì đừng trách cậu không niệm tình huyết mạch tình thân!

Sau khi cùng ông chủ thương lượng tốt về đơn đặt hàng thuốc lá, Ngô Diệp nộp tiền đặt cọc, một người chậm rãi đi về nhà, dọc trên đường đi cậu đã nghĩ tới rất nhiều thứ. Thái dương từng chút một mọc lên từ chân trời, không trung càng lúc càng sáng, người đi trên đường càng lúc càng nhiều, tâm tình của Ngô Diệp rộng mở trong sáng. Mặc kệ thế nào, cậu còn sống. Vị diện mà cậu đang sống tuy rằng tràn ngập sự chèn ép cùng bất công, thế nhưng nơi này vẫn hòa bình như cũ, không có tang thi quái vật cũng không có chiến tranh hỗn loạn, không có ăn bữa nay lo bữa mai.

Tương lai tràn ngập hi vọng.

Ngô mẫu sau khi rời giường liền phát hiện Ngô Diệp không có ở nhà, bà gấp rút đứng ngồi không yên. Ngô Diệp mang theo một túi lớn bánh bao cùng màn thầu từ bên ngoài trở về, trong miệng vẫn còn ngậm một cái bánh, giọng nói không rõ ràng: “Mẹ, bánh bao Vô Danh đặc biệt mua tại cửa tiệm ở phố An Hoài, vẫn là hương vị trước kia, ăn thật ngon. Ăn xong chúng ta đi thăm A Ly, nhóc đó thích nhất là bánh bao nhà này, chút nữa chọc chọc nhóc đó một chút.”

Ngô mẫu tức giận tới mức không biết nói gì cho phải. Cái tên tiểu tử thối này, ngày hôm qua còn nghĩ cậu lớn rồi nên hiểu chuyện, vừa ngủ dậy liền có cảm giác vẫn là cái tên vô tâm vô phế trước kia.

“Chỉ biết có ăn thôi, đi ra ngoài cũng không nói một tiếng, mang theo điện thoại di động trong người thì chết à?”

“Mẹ, người chính là phần tử trí thức xuất thân từ dòng dõi thư hương cao cấp, như thế nào có thể động một cái liền mắng người? Không phải thời mãn kinh của người còn chưa qua hết đó chứ?” Ngô mẫu lúc đầu là du học ở Mĩ trở về, thân thích nhà mẹ đẻ đều là một đống lớn giáo sư giảng sư, nói là dòng dõi thư hương cũng không phải là quá.

“Tiểu tử thối, con cái dáng vẻ này là sao? Mẹ của con sáng sớm không thấy con, đều sắp vội muốn chết, con còn chọc giận em ấy.” Ngô phụ quở trách nói.

“Ỷ lớn bắt nạt nhỏ.” Ngô Diệp lầu bầu, khó có được lúc chịu khó mà đi vào trong phòng bếp. Cậu cầm lấy cái bát lớn, đem bánh bao cùng màn thầu nóng hầm hập bỏ vào, nhìn thấy cháo gạo ở trên bếp gas, lập tức bắt đầu nuốt xuống một ngụm nước bọt.

Tay nghề nấu nướng của Ngô mẫu không được tốt lắm, thế nhưng tay nghề nấu canh tổ truyền thì lại vô cùng đáng giá khen thưởng. Nhân tiện, tay nghề nấu cháo cũng không tồi.

Ngô Diệp húp hết hai bát lớn, ăn tới đầu chảy đầy mồ hôi xong mới ưỡn cái bụng tròn vo, mang theo hộp đựng thức ăn giữ ấm, cùng cha mẹ gọi xe đi tới bệnh viện thăm Ngô Ly.

Tố chất tâm lý của Ngô Ly so với Ngô Diệp tưởng tượng thì tốt hơn nhiều lắm. Chợt nhìn thấy anh trai đã mất tích một tháng, cũng không có dấu hiệu phát bệnh, bất quá thần sắc rõ ràng có chút kích động. Tại trước khi Ngô Diệp bọn họ tới, bác sĩ đã làm kiểm tra xong cho cậu. Thấy bệnh tình của cậu đã dần ổn định, người cũng thập phần thanh tỉnh, ở lúc cậu chủ động yêu cầu liền giúp cậu bỏ xuống chụp dưỡng khí.

“Nhị ca, em biết anh khẳng định không có việc gì! Em đã nói anh là kẻ ngốc sẽ có ngốc phúc, cha mẹ lại không tin.” Ngô Ly rất gầy, cặp mắt có vẻ đặc biệt lớn, cười rộ lên liền cong cong giống như trăng lưỡi liềm, nhìn qua vô cùng xinh đẹp. Cậu gầy gò tới mức tay giống như chân gà. Bàn tay nắm chặt lấy tay của Ngô Diệp, đầu ngón tay nhẹ nhàng mà rung động lộ ra nội tâm sợ hãi của cậu.

“Miệng chó không phun được ngà voi.” Ngô Diệp ngoài mạnh trong yếu mắng một câu, xoa xoa phần tóc mềm mại ở đỉnh đầu của Ngô Ly, thở dài nói: “Ai, thật vất vả mới nuôi được một ít thịt, bây giờ thì mất sạch. Anh thấy em một chút cũng không giống lão hổ, mà giống như con mèo nhỏ ấy.”

Ánh mắt của Ngô Ly trợn lên tròn xoe, vỗ bỏ móng vuốt của Ngô Diệp: “Anh mới là mèo, anh mới là đồ miệng chó không phun được ngà voi.”

“Em trai con vừa mới khá lên một chút, con đừng làm nó tức giận.” Ngô mẫu đem cháo đã được hầm kĩ để trong bát tiến vào, đang chuẩn bị muốn cho A Ly ăn, lại bị cậu ghét bỏ.

“Con muốn nhị ca đút cho con.” Người có thể tiếp xúc với Ngô Ly vô cùng ít, lại được người nhà bảo hộ khá chặt, tuy rằng đã 16 tuổi, lại vẫn như cũ mang theo khờ dại và tùy hứng cùng tính khí trẻ con, đặc biệt là khi ở trước mặt Ngô Diệp.

Ngô nhị thiếu cái khác thì không giỏi chứ công phu hầu hạ em trai thì tuyệt đối số một. Chỉ chốc lát sau liền đem Ngô Ly đút tới ăn no.

“A Ly, em xem, anh đem cho em thứ gì tốt.” Ngô Diệp từ trong balo lấy ra máy tính bảng, đắc ý giơ lên.

Ở dưới ánh mắt kinh ngạc của A Ly, Ngô Diệp khởi động chốt mở nguồn điện, vài giây sau, Vương Tử béo mập mạp ngồi ở trung tâm màn hình. Nó dùng móng vuốt béo béo dụi dụi mắt buồn ngủ, bi bô nói: “Chủ nhân, chào buổi sáng.”

“Đây là cái gì?” A Ly vui mừng hỏi, Ngô phụ cùng Ngô mẫu cũng kinh ngạc nhìn lại.

“Vương Tử, tự giới thiệu với bọn họ.” Ngô Diệp trên mặt mang theo nụ cười đắc ý.

Vương Tử gật đầu đứng lên, thập phần nhân tính hóa sửa lại một chút âu phục nhỏ xinh đẹp, làm một cái lễ nghiêng người tiêu chuẩn, bi bô nói: “Tôi là Vương Tử, là trí não đời thứ ba của Tập đoàn Thanh Vũ sản xuất. Những gì mà trí não khác làm được thì tôi cũng làm được, những gì mà trí não khác không làm được tôi vẫn sẽ làm được.”

Ngô Ly thuận thế hỏi nó một câu: “Mày còn có thể làm cái gì?”

Vương Tử dùng vẻ mặt mập mạp nghiêm trang nói: “Bán manh.”

“Phốc —-” A Ly nháy mắt bị công phá, cười phun cả ra, tiểu tử kia thật sự đúng là rất chọc cười.

Rất nhanh, ở dưới hướng dẫn của Vương Tử, không chỉ có Ngô Ly mà Ngô phụ, Ngô mẫu cũng đều học xong được thao tác cơ bản.

Ngô nhị thiếu sau khi mua Vương Tử, trừ bỏ chơi trò chơi thì vẫn là chơi trò chơi, căn bản không chú ý qua các công năng khác của Vương Tử.

Ngược lại, Ngô phụ đầu tiên phát hiện ra Vương Tử cường đại tới mức có thể xử lý dễ dàng rất nhiều công việc, bỏ xa Microsoft tới tám con phố. Giọng nói mạnh mẽ phân biệt hệ thống thao tác, năng lực xử lý số liệu hoàn mỹ, còn có phụ trở nhân tính hóa trí não. Cho dù là một người hoàn toàn không biết gì về máy tính, chỉ cần người kia có thể khởi động được nút nguồn điện, nó cũng có thể sắp xếp đưa cho người kia một biểu bảng báo cáo phân tích tài vụ của công ty thị trường cũng không thành vấn đề.

Nếu thật muốn nói có cái gì không được hoàn mỹ, thì duy nhất không được hoàn mỹ chính là thông tin mà Vương Tử đưa tới đều là chữ phồn thể. Đối với người đã có thói quen đọc chữ giản thể mà nói, không ít chữ phải dựa vào phán đoán, khá là phiền toái.

Mà cái này, chỉ cần trí não nắm giữ được nguyên lý sắp xếp ngôn ngữ thì sẽ có thể biên soạn cùng tái nhập được một trình tự của bảng chữ cái giản thể. Việc này căn bản không tính là một chuyện.

A Ly yêu thích ôm máy tính bảng không rời tay. Sau khi Vương Tử giới thiệu xong, mở ra một trò chơi chăn nuôi làm ruộng offline, cậu liền chơi tới không biết trời đất.

Ngô phụ dĩ nhiên cũng đoán được trí não sơ cấp này sẽ nhấc lên một luồng gió bão như thế nào tại địa cầu, kích động hỏi: “Lấy kỹ thuật hiện tại của chúng ta, có thể phá được khung trình tự của Vương Tử để phiên dịch không?”

Ngô Diệp lắc đầu: “Con cũng không phải học chuyên ngành máy tính, con sao biết? Chuyện nghiên cứu phát triển trí não hiện tại không cần gáp, trước phải đem sự tình của tập đoàn giải quyết đã, lại bàn bạc kỹ càng hơn một chút.” Lúc trước, Ngô Diệp nghĩ tới sau khi trở về sẽ tìm một ít người chuyên nghiệp, thuê bọn họ phá bỏ khung trí não ra để phiên dịch. Mà hiện tại, cậu còn phải trở về vị diện có tang thi kia, cần gì bỏ gần tìm xa? Trực tiếp tới bên kia tìm một người thiết kế chương trình cao cấp, đem trình tự nòng cốt viết ra cho cậu, còn lược bỏ được phiêu lưu tiết lộ cơ mật ra bên ngoài.

Ở nơi này, bạn bỏ ra lương một năm trăm vạn để mời người thiết kế chương trình cao cấp về, người ta còn không chắc chắn đồng ý mà tới. Mà khi làm ra thành quả, về sau có thể nắm được quyền độc quyền trong tay hay không còn chưa biết. Nói không chừng kết quả sẽ là uổng công để cho người khác được hưởng. Ở vị diện có tang thi kia, Ngô Diệp dám vỗ ngực bảo đảm, chỉ cần cậu có thể đảm bảo một ngày ba bữa ăn no, thì sẽ có cả đống người khóc cầu xin làm việc thay cậu. Nếu có thể thêm hai phần thịt, thì sẽ có rất nhiều nhân tài cao cấp mặc cho quân chọn lựa tới khi quân thỏa mãn. Còn sợ không thể giải quyết một cái trí não sơ cấp nho nhỏ?

Trước kia, Ngô Diệp một lòng nghĩ muốn về nhà an ổn làm một mễ trùng không lo lắng gì. Cậu chỉ nghĩ đến gϊếŧ tang thi để tăng thêm tích phân, căn bản không có đem chuyện tình ở vị diện tang thi kia ghi nhớ vào trong lòng. Bây giờ biến cố một loạt, thật sự đã làm cho cậu nhìn thấu được vị diện có tang thi kia sở hữu tiềm năng thương nghiệp lớn tới mức nào.

Đương nhiên, Ngô nhị thiếu tỏ vẻ, bản thân tuyệt đối không có lòng tham. Chỉ cần có thể gom đủ nguyên dịch gen chữa trị để trị liệu cho em trai, lại lấy được trình tự nòng cốt của trí não sơ cấp, cậu về sau cũng sẽ không đi tới vị diện có tang thi kia nữa.

Bệnh viện nhiều người nhiều miệng, thỉnh thoảng sẽ có bác sĩ y tá đi vào kiểm tra và đổi thuốc cho Ngô Ly. Ngô Diệp chuyên tâm cùng em trai chơi game, không hề để ý chuyện khác.

Buổi chiều, sau khi Ngô Ly đã ngủ, Ngô mẫu ở lại bệnh viện trông con trai, hai cha con Ngô Diệp về nhà, phân công nhau xử lý sự tình.

Tài chính mà Ngô phụ có thể sử dụng trong tay đều đem đi để chữa bệnh cho Ngô Ly cùng tìm tung tích của Ngô Diệp. Trong tay ông hiện tại liền chỉ còn có mấy vạn đồng tiền mặt, việc cấp bách chính là đem hoàng kim Ngô Diệp mang về bán đi. Ngô phụ dựa vào hai bàn tay trắng lập nghiệp, kết bạn với đủ hạng người. Bản thân ông cũng là một người thích làm việc thiện, cho dù hiện tại nghèo túng, nguyện ý bán mặt mũi cho ông cũng có khối người. Ông sau khi về nhà liền gọi vài cuộc điện thoại, rất nhanh có thể liên hệ được với một người bạn đồng ý giúp ông bán chỗ hoàng kim này. Cùng Ngô Diệp nói một tiếng, ông đem đồ vật đi ra khỏi cửa.

Ngô Diệp ngay sát bắt xe đi tới khu nhà trọ, mặc kệ cam lòng hay không cam lòng, Ngọc Liên vẫn phải rời ra ngoài. Buồn cười chính là, cô còn để lại một phong thư đặt ở trên bàn trà phòng khách. Ngô Diệp xem cũng không xem liền đem thư ném vào trong thùng rác.

Ngô Diệp cầm một một phần số điện thoại trước đây, lần lượt gọi điện thoại cho đám hồ bằng cẩu hữu kia, rõ ràng nói cho bọn họ là có nhà trọ muốn bán, có ý định mua thì tới đây xem.

Gọi điện thoại một hồi, Ngô Diệp thực tâm cảm nhận được ý nghĩa của câu ‘hổ lạc bình dương’*. Ngày xưa cùng cậu xưng huynh gọi đệ, hiện tại một đám đem cậu như mãnh thú hồng thủy. Người nào khách khí còn biết quanh co lòng vòng tìm một cái cớ khước từ, người không khách khí thì chẳng thèm đợi cậu nói xong đã trực tiếp cúp điện thoại.

* hổ lạc bình dương: nguyên văn là ‘hổ lạc bình dương vi khuyển thê’, ý là hổ trên núi oai phong làm vương nhưng lạc xuống đồng bằng cũng vẫn bị chó bắt nạt; ở đây ý chỉ người thất thế bị khinh thường coi rẻ

“Mẹ nó, một đám hèn nhát, lão tử xem thường chúng mày.”

Ngô Diệp chán nản hừ một tiếng, cũng may cậu có vài anh em thân thiết nguyện ý đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi như vậy. Nửa giờ sau, có bốn người đi vào bên trong nhà trọ. Bọn họ đều là những người bạn tốt nhất của Ngô Diệp.

Tới sớm nhất là Bàng Chí, chiều cao cùng Ngô Diệp không sai biệt lắm, dáng người lại lớn hơn Ngô Diệp ước chừng ba bốn lần. Biệt danh là Mập mạp, một cái tên vô cùng chân thực thực tế. Bàng Chí cùng Ngô Diệp từ nhà trẻ tới trung học vẫn luôn cùng lớp, ngẫu nhiên còn có thể ngồi chung một cái bàn, tình cảm vô cùng vững chắc. Gia đình Mập mạp mở siêu thị, đại lý to nhỏ thì mở tới mấy chục cái, thế nhưng đều giới hạn phát triển trong tỉnh. Bản thân và gia đình của gã cùng những người bạn bè khác của Ngô Diệp so ra, quả thực không tính là quá giàu có. Ngô Diệp vẫn luôn dẫn dắt gã chơi đùa trong vòng luẩn quẩn kia. Bàng Chí cả ngày bộ dáng vui tươi hớn hở thế nhưng tâm lí so với Ngô Diệp thì mưu tính hơn rất nhiều. Gã dựa vào Ngô Diệp giới thiệu, kết giao không ít người. Lần tinh thần bị chấn động nhất chính là khi cha gã từ bên ngoài mang về đám con riêng kia. Ngô gia gặp chuyện không may, Ngô Diệp mất tích, bất luận là xuất phát từ phương diện nào, trừ bỏ người nhà của Ngô Diệp ra thì gã chính là người lo lắng nhất.

Hoa Bằng so với Ngô Diệp lớn hơn 3 tuổi, là con trai một người bạn của Ngô Dung, trong nhà làm buôn bán. Y là con trai độc nhất, cha mẹ ân ái, trong nhà không có những chuyện xấu xa như những nhà khác. Hoa Bằng xuôi gió xuôi nước mà lớn lên, mấy năm trước cùng Ngô Diệp giống nhau là hai vị nhị đại thiếu gia hết ăn lại nằm. Sau khi tốt nghiệp đại học bị lão cha già nhà y ném tới công ty làm việc. Sau hai ba năm rèn luyện, rõ ràng tiến bộ không ít.

Khâu Tiểu Hào là em họ của Hoa Bằng, trong nhà làm sản xuất thiết bị điện tử, vẫn luôn cùng Ngô gia có quan hệ hợp tác. Cậu ta so với Ngô Diệp sinh sớm hơn nửa tháng, vẫn tự cho rằng mình là anh trai của Ngô Diệp. Trước đây còn cùng Ngô Diệp thường xuyên theo đuổi Liên Ngọc, Khâu Tiểu Hào đối với mỹ nữ cũng không có chấp nhất của Ngô Diệp. Thời điểm trung học theo đuổi được non nửa học kỳ, thấy Liên Ngọc không cho một lời chắc chắn, cậu ta liền xoay người đem ma trảo hướng về các học muội xinh đẹp lớp dưới. Sau khi tốt nghiệp trung học, cậu ta liền trực tiếp lấy tiếng đi Mĩ, hiện tại đang ở Ivy League* ra sức học học vị thạc sĩ thương học. Sau khi nghe nói Ngô Diệp mất tích, Ngô gia xảy ra biến cố mới vội vàng gấp gáp trở về.

* Ivy League (hay còn gọi là Liên đoàn Ivy): là một liên đoàn thể thao bao gồm tám cơ sở giáo dục đại học ở miền Đông Bắc Hoa Kỳ. Tuy nhiên Ivy League hiện nay còn thường được dùng để chỉ nhóm tám trường đại học và viện đại học thành viên với ý nghĩa về hệ thống, triết lý giáo dục và chất lượng đào tạo của những trường và viện đại học lâu đời và hàng đầu của nước Mỹ. Tám thành viên của liên đoàn này là Viện đại học Brown, Viện đại học Columbia, Viện đại học Cornell, Trường Đại học Dartmouth, Viện đại học Harvard, Viện đại học Princeton, Viện đại học Pennsylvania, Viện đại học Yale.

Lý Cánh Chu là bạn học cùng đại học của Ngô Diệp, anh vốn ở chung một phòng với Ngô Diệp, thế nhưng Ngô Diệp mua phòng ở ở ngoài trường, qua năm thứ nhất liền không tiếp tục ở lại trong trường nữa. Lý Cánh Chu thành tích học tập tốt, nhân duyên cũng tốt, ở trong lớp học nhậm chức lớp trưởng. Ngô Diệp thường xuyên nhờ anh cho chép bài tập, trợ giúp trả lời câu hỏi, giúp đỡ xin nghỉ phép,… Có qua có lại mới toại lòng nhau, Ngô Diệp ngẫu nhiên biết gia cảnh của anh không tốt, sau giờ học liền trợ giúp gia đình bằng cách đi làm thêm. Sau đó cậu liền xin đại ca, bố trí Lý Cánh Chu vào trong công ty thực tập. Ngô Diệp ban đầu cũng không nghĩ anh có thể làm ra thành tích gì, chính là không ngờ tới Lý Cánh Chu lại rất có năng lực. Trong thời gian hai năm đại học, từ tiểu đệ của bộ hậu cần đã trở thành phó quản lí của bộ hậu cần.

Trong một tháng này xảy ra quá nhiều chuyện, Ngô Diệp cho dù có cẩu thả đến mấy, tâm nhãn cũng phải dài ra. Ba người Bàng Chí bọn họ thì chẳng có gì lạ, bởi vì bọn họ cùng Ngô Diệp xem như là bạn thân cùng nhau mặc quần yếm chơi đùa mà lớn lên. Lý Cánh Chu thì không như vậy. Tuy rằng anh là do cậu đề cử tiến vào công ty, nhưng mà trong hai ba năm này, anh vẫn luôn một mực công tác ở dưới tay Ngô Sâm. Tuổi còn trẻ mà đã ngồi lên vị trí phó quản lí, cho dù Ngô Diệp không muốn nghĩ nhiều cũng không được.

Thấy được mọi người thật là tốt, Ngô Diệp mù quáng nói rằng bản thân gặp được một cao nhân đắc đạo, cao nhân thấy được cậu cốt cách đơn thuần, nhất định phải thu cậu làm đồ đệ, truyền thụ cho cậu công pháp cái thế. Đáng tiếc cậu luyến tiếc hồng trần không dứt, hơn nữa không nỡ rời bỏ mấy người bạn thân có đức độ là bọn họ, cho nên cậu mới trộm trở lại.

“Diệp tử, cậu liền khoác lác nữa xem, tớ thấy cậu là coi tiểu thuyết tới tẩu hỏa nhập ma rồi. Cậu tại sao không nói cậu gặp được một con hồ ly ngàn năm, nhất định phải gả cho cậu làm vợ?” Khâu Tiểu Hào khịt mũi coi thường, hoàn toàn không tin tưởng cái tên quỷ vô nghĩa Ngô Diệp này.

“Cậu cho là mỗi người đều giống cậu? Cả ngày trong đầu trừ bỏ nữ nhân cũng chính là nữ nhân? Khi nào bị mã thượng phong*, ngàn vạn lần đừng nói quen biết với tớ, tớ quăng không nổi người nọ.” Ngô Diệp nghiêm mặt nói: “Trước đừng nói tới chuyện ma quỷ, tớ hôm nay mời các cậu tới chính là muốn bán phòng ở. Phòng trọ này tớ đã mua, hơn nữa đã được trang hoàng, tổng cộng là hơn 1200 vạn. Ngày hôm qua qua trung tâm quản lý nhìn thấy một hộ có diện tích giống như chỗ này của tớ, loại hình phòng ở, trang trí cũng đều không khác biệt mấy, treo giá 1400 vạn. Tình huống của nhà tớ, các cậu hẳn là đã nghe qua. Hiện tại cần tiền gấp, phòng ở này 1000 vạn tớ sẽ bán cho các cậu. Các cậu tốn chút tâm tư cùng thời gian chuyển ra bên ngoài, coi như là giúp huynh đệ kiếm một chút tiền khổ cực.”

*mã thượng phong: nghĩa là đang trong quan hệ tìиɧ ɖu͙©, bỗng nhiên người đàn ông bất tỉnh nhân sự, thở nhanh và nông, mồ hôi vã ra như tắm, chân tay lạnh ngắt
« Chương TrướcChương Tiếp »